Chương 13: Sao cô ta không lên trời luôn đi!

Dưới đề bài chỉ viết ba chữ như rồng bay phượng múa: Không biết làm.

Dưới ánh mắt quái dị cùng khóe miệng run rẩy của cả lớp, Vân Hạ về lại chỗ ngồi của mình.

Đến khi thầy Lý nói chuyện điện thoại xong, đi vào lớp học liền nhìn về phía chỗ ngồi của Vân Hạ, lại nhìn đồng hồ, mới có hai phút.

Với đề bài trên bảng kia, chỉ viết đáp án thì ít nhất phải mất hơn năm phút, sao hôm nay Vân Hạ giải bài nhanh vậy?

Đồng thời, ông cũng phát hiện, hình như hôm nay lớp học có chút ngoan ngoãn lạ thường, trong lúc ông ra ngoài nói chuyện điện thoại thì trong lớp cũng không hề nói chuyện ồn ào.

Ông xoay người đi về phía bục giảng, theo bản năng mà nhìn lên bảng đen.

Vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy nửa cái bảng đã được viết đáp án khiến ông vừa lòng, cho nên khi nhìn thấy ba chữ kia, thiếu chút nữa đã làm ông ngã quỵ trên bục giảng.

Thầy Lý ổn định tâm trạng lại một chút, Vân Hạ là một học sinh giỏi, nhất là môn toán, rất có thiên phú.

Ông xoay người nhìn chằm chằm vào Vân Hạ: "Vân Hạ, đề này em không biết làm?"

"Không ạ." Vân Hạ nghiêm túc trả lời, hoàn toàn không áy náy hay chột dạ vì đã nói dối.

Thiếu chút nữa thầy Lý đã cầm hộp phấn ném qua kia, nếu không biết làm thì cứ nói thẳng, còn viết ba chữ như vậy để làm gì hả?

Nghĩ lại Vân Hạ là một học sinh giỏi, hôm nay lại còn bị phạt đứng, cùng với những lời bàn tán trên diễn đàn của trường học, thầy Lý thầm nghĩ, không lẽ Vân Hạ bị những việc này ảnh hưởng đến tâm trạng?

Vì vậy, ông bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Xem ra đề bài này có chút khó với các em, được rồi, bây giờ thầy sẽ giảng một lần cho các em hiểu."

Nói xong, thầy Lý bắt đầu nghiêm túc giảng bài.

Thầy Lý giảng bài vô cùng nghiêm túc, phân tích cũng rõ ràng, chi tiết, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ giải được đề này.

Trong nửa sau của tiết học, thầy Lý nghĩ về những chuyện xảy ra với Vân Hạ trong hai ngày qua nên khi thấy cô ngẩn người đi vào cõi thần tiên thì ông cũng không làm khó cô.

Chỉ là sau khi tan học, thầy Lý đi đến chỗ ngồi của Vân Hạ.

Trong lúc Vân Hạ còn đang lạc vào cõi thần tiên, bỗng nhiên cô cảm thấy trước mặt có một người đang đứng, cô ngẩng mặt lên thì nhìn thấy vẻ mặt có chút tang thương nhưng lại nghiêm túc của thầy Lý.

"Vân Hạ, nếu có gì khó khăn thì em có thể tìm thầy, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, thầy hy vọng em có thể tập trung và cố gắng học tập thật tốt."

Vân Hạ bỗng nở một nụ cười tươi rói, so với nụ cười tràn ngập ác ý lúc trước thì nụ cười này càng làm người khác thấy thoải mái.

"Vâng ạ."

Vân Hạ mở miệng đồng ý ngay lập tức, còn sau đó, có làm theo hay không thì chỉ một mình cô biết.

Thầy Lý quan sát cô, thấy dáng vẻ không có việc gì của cô thì mới có chút yên tâm.

Chờ khi thầy Lý rời đi, phòng học lập tức ầm ĩ, Vân Hạ nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, một tay chống cằm, tiếp tục đi vào cõi thần tiên...

"Mọi người mau xem đoạn video kia đi, người đó là Vân Hạ đúng không?"

"Trời ạ, lời này mà cô ta cũng dám nói ra, còn nói Trịnh thiếu không xứng xách giày cho cô ta nữa chứ, sao cô ta không lên trời luôn đi?"

....

Trong lúc các bạn học đang bàn luận sôi nổi, giọng Lý Nguyệt vang lên: "Người trong video chính là Vân Hạ, đây là lúc trưa trong lớp học, còn có không ít bạn học khác nghe được lời đó của cô ta. Mọi người xem đi, đây không phải là phòng học của chúng ta hay sao?"

Lý Nguyệt vừa nói, mọi người đã xác định được, người trong video nói Trịnh thiếu không xứng xách giày cho mình chính là Vân Hạ.

Ngay lập tức, cả lớp nhất trí mà đặt ánh mắt lên người Vân Hạ.

Ác ý, hưng phấn, vui vẻ khi có người gặp họa, nhưng không hề có một ánh mắt lo lắng.

Chưa đến nửa tiếng, đoạn video này đã bị truyền đi khắp diễn đàn của học viện Thánh An, vô số người đều chia sẻ video này.

Trong chốc lát, Vân Hạ đã trở thành người nổi tiếng của cao trung Thánh Anh.