Chương 21: Gặp lại Kiều Ngôn Giác

Thuốc bên trong nhà thuốc này cũng có rất nhiều loại, đương nhiên giá cả cũng không thấp.

Nghe nói tiệm thuốc này có lại lịch lâu đời, chỉ cần có tiền để trả, thì nhân sâm 100 năm tuổi cũng có.

Hạ Hi Bối không cần bất kỳ nhân sâm trăm tuổi nào, cô ấy chỉ cần một số thuốc thông thường.

Tiệm thuốc không có nhiều người, nhân viên bán hàng cũng tương đối nhàn nhã.

Hạ Hi Bối bước tới và đưa một tờ giấy.

"Tôi muốn mua những loại thảo mộc này, tách ra giúp tôi."

Các loại thảo mộc này cần phải đun sôi, thời gian đun khác nhau nên phải đóng gói riêng.

"Được."

Nhân viên bán hàng gật đầu và bắt đầu bốc thuốc.

Hạ Hi Bối cảm thấy buồn chán và bắt đầu nhìn xung quanh.

Chẳng mấy chốc, cô bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông cao lớn.

Khi người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta rõ ràng rất bất ngờ, sau đó nhìn chằm chằm vào cô một lúc.

Trong mắt anh ta không có ác ý nên Hạ Hi Bối không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô cảm thấy khó hiểu, cô không biết anh ta.

Một lúc sau, người đàn ông dường như đã nhận ra cô, nhưng thay vì tiến tới, anh ta bước nhanh vào trong.

Tình huống gì thế này?

Hạ Hi Bối khó hiểu, nhưng không đuổi theo.

Nhân viên vẫn tiếp tục bốc thuốc, cô lại đặt tâm tư vào mấy loại thảo dược kia.

Cô tiện tay bóc vài loại thảo mộc lên ngửi rồi gật đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Nơi này đúng là hàng thật giá lại ổn, cân cũng đủ kí.

Như vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Sau một lúc, Hạ Hi Bối đột nhiên cảm thấy sống lưng râm ran, không khỏi quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người tới, cô không khỏi trợn to mắt.

...Kiều Ngôn Giác?!

Tại sao anh ta lại ở đây?!

Bên cạnh Kiều Ngôn Giác, là người đàn ông vừa rồi.

Hóa ra anh ta là cấp dưới của Kiều Ngôn Giác.

Có vẻ như họ đã tra ra mình rồi!

Nghĩ đến điều này, cô nhìn Kiều Ngôn Giác với vẻ thiếu kiên nhẫn và ghê tởm.

Kiều Ngôn Giác nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ này hết lần này đến lần khác.

Từ ngạc nhiên ban đầu đến mất kiên nhẫn, sau đó là ghê tởm, và cuối cùng là bình tĩnh.

Nếu như không phải phản ứng của cô vừa rồi, Kiều Ngôn Giác sẽ cho rằng cô không nhận ra anh ta!

Anh không khỏi nhớ tới những điều mà mình đã tra được trước đây.

Cha mẹ Hạ Hi Bối đều mất, sống khó khăn, cũng chưa từng rời đi nơi này.

Tuy nhiên, cô ấy dường như biết mình.

Mặc dù trước đó Kiều Ngôn Giác bị thương và hơi hôn mê, anh vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Hạ Hi Bối.

Điều này thật kỳ lạ.

Kiều Ngôn Giác tự nhận là lần đầu tiên mình tới đây, anh luôn thấp thỏm, không có mấy người biết thân phận của anh.

Vậy, một cô bé Hạ Hi Bối, đã biết mình như thế nào?

Tuy nhiên, cô gái nhỏ này đã thay đổi quá nhiều!

Bề ngoài không thay đổi, vẫn đẹp nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đồi.

Mặc dù chỉ là một chiếc áo phông cao bồi đơn giản, nhưng lại rất tự tin và không thấy được sự hèn nhát như trong cuộc điều tra.

Thú vị, thật sự thú vị đó!

Không giống như sự quan tâm của Kiều Ngôn Giác, Hạ Hi Bối không khỏi trợn mắt.

Tại sao Kiều Ngôn Giác lại xuất hiện ở đây?

Mới hai ba ngày mà vết thương của anh đã lành rồi à? Có thể đi bắt cứ đâu sao?

Dù trong lòng cô nghĩ gì đi nữa, Hạ Hi Bối vẫn quyết định tỏ ra không quen anh.

Vì vậy Kiều Ngôn Giác thấy Hạ Hi Bối quay người một cái, đưa lưng về phía anh.

Anh rất ngạc nhiên, cô gái nhỏ này rất có cá tính đấy!

Nghĩ đến những gì cô ấy nói trước đây: "Không thấy sông hồ", Kiều Ngôn Giác khóe miệng cong lên thành một nụ cười, rồi sải bước đi về phía trước.

Vừa đi đến bên cạnh Hạ Hi Bối, cô liền liếc nhìn anh rồi bước một bước dài sang một bên.

Kiều Ngôn Giác ngắn người đứng đó, rồi cũng đi theo tới gần.

Hạ Hi Bối tiền thêm một bước.

Anh lại tiến lên một bước.

"Chú, chú làm gì vậy! Chú định quấy rối sao?!" Hạ Hi Bối bất đắc dĩ nói.