Vừa rồi còn đang ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bây giờ lại đem một chân đặt lên chân kia, bắt chéo chân.
Tư thế ngồi có chút kỳ lạ.
Nhìn thấy Yến Thập Ngũ không có ý định rời đi.
Ta đứng dậy kéo Thiệu Anh ra khỏi cửa.
"Ngươi không phải hy vọng ta và Yến Thập Ngũ không có quan hệ gì với nhau sao?" Ta hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Yến Thập Ngũ dáng dấp không tệ, nếu ngươi muốn vui vẻ một chút thì có thể. Chờ ta trở nên giàu có, ta sẽ tìm một người tốt hơn cho ngươi." Thiệu Anh thì thầm.
Ta đưa tay ra.
Thiệu Anh đưa một mảnh giấy nhỏ vào tay ta.
Ta nhét tờ tiền nhỏ vào bên trong cây trâm trên đầu.
Quay lại, Yến Thập Ngũ đang đứng sau lưng ta.
Ta đưa cây trâm cho Yến Thập Ngũ: “Cây trâm này có chút vết nứt, đưa cho chưởng quỹ của Vạn Bảo Hiên, để ông ấy sửa chữa cho ta.”
Trong một năm qua, Thiệu Anh đã có được vinh quang rực rỡ.
Ta nhìn như không có tiếng tăm gì.
Tuy nhiên, không phải là cái gì cũng không làm.
Chưởng quỹ của Vạn Bảo Hiên là người của ta.
Yến Thập Ngũ không nói gì và im lặng nhận lấy cây trâm.
Thiệu Anh nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút lo lắng: "Hắn có thể làm tốt sao?"
“Thập Ngũ nhà ta, đương nhiên có thể làm được.” Ta tự tin nói.
Thiệu Anh cười nhạo ta: “Người tình trong mắt hoá Tây Thi.”
Trên thực tế, ánh mắt của ta không tệ.
Ngày hôm sau, người của Tấn Vương cầm theo một đạo thánh chỉ gõ cửa lớn phủ Ly Vương.
Thánh thượng có chỉ, ngày sinh nhật của Thái hậu đang đến gần, phải thực hiện một loạt các lời chúc phúc.
Đồng thời điểm danh muốn thợ thêu nổi tiếng ở kinh thành là Thiệu Anh đến phụ trách.
Lúc trước, Thế tử Ly Vương lợi dụng ý chỉ của bệ hạ lục soát nhà Hầu phủ.
Giờ đây, Tấn Vương lại mượn ý chỉ của thánh thượng muốn dẫn Thiệu Anh đi.
Chỉ có thể nói rằng cười người hôm trước hôm sau người cười.
Sắc mặt Ly Vương và thế tử đều rất khó coi.
Nhưng cũng không dám công khai kháng chỉ.
Chỉ có thể giao Thiệu Anh ra.
Thiệu Anh nhân cơ hội này lại muốn đem theo ta và Yến Thập Ngũ.
Thế tử Ly Vương coi trọng Thiệu Anh nhất, mà ta và Yến Thập Ngũ chỉ là hai người có cũng được mà không có cũng không sao nên đã đồng ý.
Chỉ là những ánh mắt đáng sợ vẫn luôn dõi theo ta và Yến Thập Ngũ.
Không biết vô tình hay là cố ý, Yến Thập Ngũ cũng lùi về phía sau một bước, chặn ánh mắt đáng sợ đó.
Ta tự do.
Yến Thập Ngũ cũng lấy lại được thân phận tự do.