Yến Thập Ngũ lại giống như một khúc gỗ, cho hắn ăn hắn liền ăn, cho hắn mặc hắn liền mặc.
Nhưng khi nhìn thấy ta, vẫn giả vờ như không biết ta.
Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Lòng ta liền mềm nhũn.
Dưới sự chăm sóc của tôi, râu của hắn đã được cạo, tóc đã được buộc lại.
Quần áo cũng không còn là vá chằng vá đυ.p.
Gương mặt kia góc cạnh rõ ràng, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nếu không phải một thân vải thô áo gai thì khó có thể để cho người ta cảm thấy là một nô ɭệ làm công việc bẩn thỉu.
Aizzz, ta không thể tức giận được.
Yến Thập Ngũ ngày nào cũng đến trong viện.
Nhưng ngày hôm sau.
Chúng ta đợi rồi lại đợi, đợi mãi đến trưa nhưng vẫn không gặp được hắn.
Ta bước về phía cửa viện.
Còn chưa kịp bước ra một bước đã bị chặn lại.
"Yến Thập Ngũ đâu? Ta muốn tìm hắn." Ta lớn tiếng nói.
Một nữ tử quý tộc lại đem lòng yêu một nô ɭệ thấp hèn.
Dù ở bất cứ nơi nào cũng là một chủ đề nóng hổi.
Những người hộ vệ này rõ ràng đã buôn chuyện rất nhiều.
Họ đều tỏ ra hiểu rõ và cười đầy mập mờ.
"Yến Thập Ngũ cùng người ta đánh nhau." Một người hộ vệ trong đó nói.
" Nói bậy, Thập Ngũ của chúng ta là người lương thiện, trung thực làm tròn bổn phận của mình, sẽ không đánh nhauv ới người khác!" Ta tỏ vẻ không tin.
"Có người giật quần áo của Yến Thập Ngũ, kết quả hắn lại bảo vệ giống như bảo bối, chăm chú che chở, bị bốn năm người đánh đập." Người hộ vệ tiếp tục nói.
Quần áo?
Quần áo hiện tại của Yến Thập Ngũ đều do ta tặng.
Là ta khóc lóc om sòm lăn lộn muốn hắn đổi quần áo.
Mà toàn bộ quần áo hôi hám của hắn đều bị ta vứt đi.
Khi ta tiễn hắn, hắn nhìn như không thèm để ý...
Tâm trạng của ta trở nên không thể giải thích được, ta quay người lại và bước trở về.
"Thiệu Lăng!"
Thiệu Anh kéo ta vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, thấp giọng nói:
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thế tử Ly Vương sẽ gi.ết chúng ta! Hắn chỉ là một nô ɭệ hèn hạ, một con sói mắt trắng. Ngươi đừng để tâm đến hắn, tương lai ta trở nên giàu có, ta sẽ tìm cho ngươi một trăm, một ngàn cái nam nhân.!”
Ta sửng sốt: “Nhưng ta chỉ thích hắn.”
Thiệu Anh ôm ngực, bộ dáng tựa hồ bị tức giận sắp ch.ết.
“Ngươi muốn trở nên phú quý như thế nào?” Ta hỏi.
“Thế tử Ly Vương đề nghị cho ta mở tiệm vải và quán rượu…”
“Nhưng ngươi không đồng ý.” Ta nói.
Thiệu Anh “hừ” hai tiếng: “Tiểu tử này tính toán lão nương, lão nương sẽ không làm kẻ đầu cơ cho hắn đâu!”
“Vậy ngươi chọn ai?”
"Tấn Vương."
Không sai biệt lắm với suy đoán của ta.
Tấn Vương là người duy nhất trong triều có thể cạnh tranh với Ly Vương.
Thiệu Anh có chút phát sầu: “Đáng tiếc đám người này vây chúng ta lại như cái thùng sắt, ta căn bản không có cách nào thông đồng với Tấn Vương.”
"Ngươi không thể ra ngoài, nhưng Thập Ngũ của chúng ta có thể a."
Thiệu Anh hai mắt đột nhiên sáng lên: "Ta đã nói ngươi không thể là não yêu đương mà, ngươi đối Yến Thập Ngũ tốt, hoá ra là vì lợi dụng hắn..."
"Ta yêu hắn, để hắn truyền tin cũng chỉ thuận tiện thôi. Sau khi việc của ngươi thành công, phải tới chuộc thân cho Thập Ngũ." Ta nghiêm mặt nói.
Thiệu Anh biết ta không phải đơn thuần yêu đương, nên cũng không còn tức giận như trước nữa, hào sảng gật đầu:
"Ta đồng ý."