Nàng là một cô gái xuyên không đến từ mấy ngàn năm trong tương lai, nàng cho rằng kiến thức và học thức của mình đều tốt hơn những cô gái xuất thân từ các gia đình quý tộc cổ xưa.
Tuy nhiên, lần này là chính ta, con gái của một thế gia, đã giúp đỡ nàng.
Giúp nàng ngăn vàng bạc của mình rơi vào tay tên cặn bã, đồng thời giúp nàng vả mặt tên cặn bã.
Mặc dù nàng không biết tại sao vàng bạc lại biến thành những bức chân dung trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng bất tỉnh.
Ta tự nhiên cũng sẽ không nói cho nàng.
Ta đã biết trước rằng nhà mình sẽ bị lục soát từ lâu nên ta đã chuẩn bị sẵn những bức chân dung của Triệu Lan trong không gian di động của mình.
Ta vừa đánh Thiệu Anh bất tỉnh.
Sau đó thay ngôi nhà đầy vàng bạc bằng những bức chân dung.
Rồi đánh thức Thiệu Anh một lần nữa, cùng nhau diễn một vở kịch.
Không gian di động là bí mật lớn nhất của ta.
Cho dù lúc này hai người chúng ta đã hòa giải.
Tuy nhiên, bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.
Đến phủ Ly Vương.
Thiệu Anh và ta bị giam trong một tòa viện.
Bốn phía đều là rất nhiều lính gác nghiêm ngặt.
Hai người chúng ta, ngay bên trong cái l*иg giam này.
Thế tử Ly Vương vẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, thử thăm dò Thiệu Anh phải chăng có đem giấu vàng bạc ở nơi khác hay không.
Thiệu Anh là một người thông minh, bốn lạng có thể địch ngàn cân, ứng phó với thăm dò của thế tử Ly Vương.
Thời gian dần qua, vị thế tử kia dường như tin rằng không có vàng bạc nào cả.
Tuy nhiên, cũng không có bỏ qua cho chúng ta.
Vẫn giam giữ như cũ.
" Tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp gì tốt, chúng ta phải tìm cách thoát ra." Thiệu Anh dần dần mất đi kiên nhẫn.
Nàng tựa hồ có chút chờ mong ta sẽ làm thế nào.
Gần đây nàng rất tò mò về ta, vẫn luôn thăm dò ta.
“Ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Ta đột nhiên chỉ vào một người.
Người kia đưa lưng về phía chúng ta, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng của hắn.
Khi cúi xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy những cơ lưng phồng lên.
"Dáng dấp rất cao to, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc, còn là một kẻ ngốc không để ý tới người khác." Thiệu Anh hừ nhẹ một tiếng.
Hiển nhiên là không để hắn vào mắt.
Nam nhân kia tên là Yến Thập Ngũ, là nô ɭệ bán mình của phủ Ly Vương, phụ trách các loại công việc bẩn thỉu và mệt mỏi.
Hắn trầm mặc ít nói.
Thiệu Anh cố gắng chịu đựng sự buồn nôn, ý đồ nói chuyện với hắn.
Kết quả là hắn căn bản không để ý tới.
Có rất nhiều quý công tử ở kinh đô ngưỡng mộ nàng.
Cái người này không để ý tới nàng, không phải là rất ngốc sao?
"Nhưng mà, ta có chút thích hắn."
Thiệu Anh kinh ngạc mà nhìn ta.
Có lẽ nàng không thể hiểu rằng vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, thế mà ta lại đặt suy nghĩ của mình lên trên người một nam nhân.
Còn là một nô ɭệ thấp kém.
Ta bắt đầu tìm kiếm nhiều cơ hội khác nhau để tiếp xúc với Yến Thập Ngũ.
Đưa thức ăn cho hắn, đưa quần áo cho hắn, hỏi han ân cần với hắn.