Chương 4: Thế giới quang não

Quả thực 9717 không có nói thật, năng lượng hoàn này một lần chỉ có thể ăn một viên, thế nhưng ngày hôm sau có thể ăn thêm, có thể chồng điểm vô hạn. Năng lượng hoàn có hai loại là cấp thấp và cao cấp, một khi đã ăn năng lượng hoàn cấp thấp, sau đó nhất định phải đợi cho hệ thống thăng cấp rồi mới có thể đổi năng lượng hoàn cao cấp. Nhưng chỉ cần đã ăn năng lượng hoàn cao cấp, sẽ không có hạn chế này.

9717 lại trầm mặc, làm Mông Hiểu Dương càng thêm hoài nghi trong đó có quỷ. Y nhàn nhã nằm xuống giường, nhắm mắt lại, ở trong đầu nghiên cứu về hệ thống thành công.

"Được rồi, còn có một loại năng lượng hoàn cao cấp, bất quá cần một trăm điểm trị số thành công, ngài muốn đổi sao?"

"Cậu nói xem, nếu thêm một năng lượng hoàn cao cấp thì thể chất có thể tăng bao nhiêu, so năng lượng hoàn sơ cấp tốt hơn chỗ nào?"

"Một trăm điểm trị số thành công có thể đổi lấy một năng lượng hoàn chỉ có thể tăng 5 điểm thể chất, hơn nữa, một trăm điểm trị số thành công cần một vạn điểm trị số fan mới đổi được, cũng không tốt hơn so với năng lượng hoàn cấp thấp, kí chủ xác định muốn đổi năng lượng hoàn cao cấp sao?"

"Xác định." Mông Hiểu Dương không chút do dự gật đầu.

Mười điểm trị số thành công có thể đổi lấy một năng lượng hoàn tăng thêm một điểm thể chất, nói cách khác, một trăm điểm trị số thành công có thể tăng mười điểm thể chất. Theo lý, năng lượng hoàn cao cấp hẳn là tăng thêm so năng lượng hoàn cấp thấp càng nhiều mới đúng, thế nhưng ở đây lại chỉ tăng năm điểm, y dám cá, trong này khẳng định còn có gì khác bị 9717 che giấu, dù sao thua cuộc cũng không có việc gì, năm điểm thể chất đủ cho thân thể y khỏe mạnh rồi.

"Đinh! Kí chủ tiêu hao một trăm điểm trị số thành công đổi năng lượng hoàn cao cấp, "có, không?" "

"Có!" Một tia sáng mắt thường có thể thấy được loé lên, một dược hoàn màu nâu nho nhỏ xuất hiện trước mắt Mông Hiểu Dương. Dược hoàn không lớn, y trực tiếp lấy tới liền nuốt.

Không bao lâu, toàn thân Mông Hiểu Dương bắt đầu đau âm ỉ, càng ngày càng đau dữ dội, nhất là dạ dày, cảm giác ruột đều xoắn hết lại.

"Chết tiệt, 9717 cậu không nói cho tôi biết ăn tiểu dược hoàn này sẽ đau như vậy!" Nói xong, Mông Hiểu Dương tay ấn dạ dày gập người lại, đến nói đều nói không nên lời.

"Xem đi, cũng bởi vì vậy tôi mới kêu ngài chọn năng lượng hoàn sơ cấp, đáng tiếc có người không chịu nghe tôi nói hết liền chọn năng lượng hoàn cao cấp." Nói xong 9717 còn ngạo kiều hừ một tiếng.

Hiện tại đau đến muốn đập đầu vô tường, Mông Hiểu Dương cũng không có tâm tình để ý đến nó, cắn môi kêu rên, y chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ biến thành màu đen, tưởng ngất đi lại không ngất được, chỉ có thể thừa nhận cơn đau như lăng trì này, ngay khi y sắp không kiên trì nổi nữa, đau đớn rốt cuộc giảm bớt.

Mông Hiểu Dương đầu đầy mồ hôi nằm thở phì phò, bởi vì đau đớn mà cơ bắp buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, hồi lâu sau, ánh mắt của y mới từ từ khôi phục thanh minh, lỗ tai cũng không còn ù ù nữa, ngay sau đó, y chợt ngửi được một mùi hôi thối đâu đây, cúi đầu nhìn, mới phát hiện toàn thân bị mồ hôi nâu thấm ướt.

"9717, đây có phải giống như tẩy tủy đan, ăn vào là có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể đúng không?" Mông Hiểu Dương càng nghĩ càng hưng phấn, ngay cả vừa mới bị đau đớn như vậy cũng thấy đáng giá.

"Đương nhiên, tôi sớm nói với ngài rồi mà, vật phẩm của bổn hệ thống không thể kém hơn mấy thứ ngài nói, hiện tại đã tin chưa!" 9717 lại ngạo kiều hừ một tiếng.

Mông Hiểu Dương cũng không tính toán, hưng phấn một hồi liền vội vàng mở tinh lọc khí, sau đó đến toilet đại chiến ba trăm hiệp. Kì cọ ba lần, nước tắm mới trắng trong, nghiêng người nhìn vào gương, y chợt sửng sốt. Người trong gương thật là bản thân da vàng vọt, tướng mạo bình thường đó sao?

Vuốt khuôn mặt trắng nõn mềm mại, trong ánh mắt đào hoa của Mông Hiểu Dương lóe lên không phải vui vẻ mà là phiền muộn.

"9717, tôi chỉ muốn tăng thể chất để có một thân thể khỏe mạnh, cũng không phải muốn tăng trắng, cậu nhìn tôi hiện tại giống như nữ nhân này." Nhìn toàn thân láng mịn trắng nõn, đôi môi sóng mũi khéo léo, hợp với đôi mắt đào hoa, quá sức câu nhân.

"Nữ nhân? Kí chủ nói là giống cái đi! Kí chủ là á thú nhân, bản thân cũng có thể coi là gần như giống cái, trở nên hấp dẫn hơn không phải là mơ ước của giống cái hoặc gần như giống cái sao? Về phần trắng thêm, năng lượng hoàn cũng không có công hiệu này, bản thân kí chủ trắng sẵn rồi, chỉ vì thể chất không tốt nên sắc mặt mới ố vàng như vậy thôi." 9717 rõ ràng rành mạch trả lời tất cả các vấn đề của Mông Hiểu Dương.

Mông Hiểu Dương: "Con mẹ nó! Làm ơn đừng nói đến á thú nhân nữa, ông đây là nam nhân chân chính, một nam nhân chân chính có thể áp đảo cả thú nhân biết chưa!"

9717: "..."

Từ trong kí©h thí©ɧ "gần như giống cái" hoàn hồn lại, dùng sức lau mặt, dù sao thay đổi cũng thay đổi rồi, cũng không thể biến trở lại, y trực tiếp nhắm mắt ở trong đầu kiểm tra trị số sau khi ăn năng lượng hoàn.

【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương

【 thiên phú 】 không

【 thể chất 】9 (10) đánh giá: Cường tráng như trâu

【 trí lực 】7 (10) đánh giá: Có chút thông minh

【 sức quyến rũ 】8 (10) đánh giá: Mị lực bắn ra bốn phía

【 dựng lực 】2 (10) đánh giá: Cơ hội xa vời

"Vì sao sức quyến rũ lại thay đổi?" Mông Hiểu Dương thấy sức quyến rũ bỏ thêm năm điểm, tò mò hỏi.

"Hừ, á thú nhân ngu ngốc, sức quyến rũ không thể nào dùng dược hoàn tăng thêm, chỉ có lần đầu tiên dùng năng lượng hoàn cao cấp mới có thể tăng. Mị lực không chỉ đơn thuần hấp dẫn người khác, còn có thể giúp ích cho ngài trong nhiều phương diện. Tỷ như ngài viết tiểu thuyết, cho dù hành văn nội dung bình thường, nếu sức quyến rũ của ngài đủ cũng sẽ hấp dẫn người đến xem."

"Đã tốt như vậy, sao cậu còn khuyên tôi ăn năng lượng hoàn cấp thấp làm gì?" Tổng thể mà nói, 9717 khẳng định mong muốn y có thể được đến nhiều trị số fan, nhưng mà tại sao không giúp y tăng điểm sức quyến rũ, Mông Hiểu Dương càng thêm nghi ngờ.

"Đương nhiên là mong muốn ngài có thể thông qua nỗ lực đạt đến thành công! Phải biết rằng, chân chính thành công là cần từng chút từng chút một nỗ lực mới có giá trị, dựa vào sự giúp đỡ từ bên ngoài tăng thêm sẽ chỉ làm ngài đánh mất lòng kiên trì nỗ lực, dẫn đến ngài cách thành công càng ngày càng xa."

"Thật sao?" Mông Hiểu Dương biểu thị rất hoài nghi.

"Đương nhiên." 9717 vẫn máy móc trả lời, nhưng trong âm thanh lộ ra khẳng định.

"Bất quá bây giờ có sức quyến rũ hỗ trợ, ngài làm nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Và hiện tại đã là bốn giờ chiều, hạn chót hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại có tám giờ, kí chủ xác định muốn ngày mai ở quang não thấy mình múa thoát y sao?"

"A! Suýt chút đã quên, không nói với cậu nữa, tôi đi đăng kí viết văn ngay đây."

Trong không gian ở trung tâm hệ thống thành công, một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, bộ dạng vô cùng đáng yêu len lén lau mồ hôi, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi." Giọng nói này rõ ràng là hệ thống 9717 vừa nói chuyện với Mông Hiểu Dương.

"Hừ, á thú nhân ngu ngốc, làm hại tôi tuyên bố ít đi bao nhiêu nhiệm vụ." Kỳ thực điểm sức quyến rũ là có hạn, hệ thống thường sẽ để làm phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng lần đầu ăn năng lượng hoàn cao cấp, sẽ tăng thêm năm điểm sức quyến rũ. Thế nhưng, có thật nhiều nhiệm vụ không phát được nữa.

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của 9717 lộ ra nụ cười gian, "Không phải ngài nói mình là nam nhân chân chính sao? Tôi đây sẽ thay đổi thứ khác đến thưởng cho ngài."

Mới từ phòng tắm ra ngoài, Mông Hiểu Dương không biết âm mưu của hệ thống, thấy Viên Đồng đã thay xong drap trải giường, liền vui vẻ trực tiếp cầm mũ giáp nhảy lên giường.

Đội mũ giáp kết nối quang não, Mông Hiểu Dương quen thuộc đi vào tinh tế văn học bắt đầu đăng kí và xin trở thành tác gia. Nhưng khi chuẩn bị post bài mới, y lại sửng sốt.

Y nhất định sẽ không viết văn thú nhân đánh bại tất cả địch nhân thắng được giống cái sùng bái, nhưng y nên viết gì đây? Tu tiên? Không được, cái này rất phức tạp, chắc chắn người của thế giới này sẽ không hiểu được. Huyền huyễn? Không được, lý do giống như trên. Võ hiệp? Cái này thì có thể, chỉ là thế giới này không có nữ nhân, ảo não một hồi lâu, y chỉ phải đem tất cả vai nữ chuyển hết thành giống cái.

[La Húc Nghiêu là con trai trưởng của chưởng môn danh môn đại phái, từ nhỏ thiên tư thông tuệ, bất luận văn võ đều học một biết mười. Khi hắn tròn mười sáu tuổi, bị sư phụ phái đi Giang Nam truyền tin.

Mới vừa xuống núi La Húc Nghiêu nhìn thấy cái gì cũng tò mò không ngớt, đúng vào lúc này, phía trước truyền đến một tiếng la thất thanh, La Húc Nghiêu liền chạy vội tới, chỉ thấy một giống cái nhu nhược bị một thú nhân thân thể mập mạp, tướng mạo hèn mọn đùa giỡn...]

Vẫn không thể thích ứng hình thức viết văn tương lai, Mông Hiểu Dương yêu cầu quang não biến ảo một bàn phím. Nhanh chóng gõ ba chương, đặt thời gian post lên xét duyệt, y liền thoát ra tinh tế văn học.

Một quyển tiểu thuyết võ hiệp vô cùng cẩu huyết, nhưng Mông Hiểu Dương lại dự định lấy thể loại văn này làm bước đi đầu tiên. Thứ nhất người tương lai khẳng định không thể lập tức tiếp thụ được phong cách tiểu thuyết hoàn toàn bất đồng, thứ hai buổi sáng y đọc cẩu huyết văn nhiều quá, hiện tại chỉ nghĩ được nội dung này.

o(╯□╰)o

Hoàn thành nhiệm vụ, Mông Hiểu Dương cũng liền thả lỏng rất nhiều. Trước khi có được năng lượng hoàn, y tin tưởng hệ thống có năng lực làm y múa thoát y up lên quang não. = =

Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi, Mông Hiểu Dương dứt khoát vào quang não đi dạo.

Tiến vào thế giới giả thuyết, y cảm giác như đang ở thế giới thực, Mông Hiểu Dương lại cảm thán khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai quả nhiên rất cao. Trong quang não mỗi người đều có một phòng nhỏ, bên trong có đủ quần áo dụng cụ và vân vân, đương nhiên cũng phải dùng tiền mua.

Thì ra Mông Hiểu Dương trước khi bị đuổi ra Mông gia, vẫn có rất nhiều tiền tiêu vặt. Nên khi Mông Hiểu Dương ở trong phòng nhỏ xem xét xung quanh, liền phát hiện trong thế giới quang não mình là thổ hào. Lấy một bộ đồ cao cấp mặc vào, y còn thử ngắm mình trong gương.

Mở hộp trang sức, y phát hiện vật phẩm quý báu rất nhiều. Mông Hiểu Dương mắt sáng ngời, hiện tại y không có tiền, đây không phải là tiền sao? Hưng phấn bắt đầu tra cứu tin tức buôn bán, thật sự tra được không ít.

Liên hệ nói rõ ràng xong, Mông Hiểu Dương ôm hộp trang sức kích động đi thẳng đến mục tiêu.

Thật vui vẻ, rốt cuộc y không cần lo lắng ngày mai phải ăn món bột dinh dưỡng đó nữa rồi.