- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu
- Chương 9: Cậu Vẽ Hoa Lá, Tôi Ngỡ Mùa Xuân
Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu
Chương 9: Cậu Vẽ Hoa Lá, Tôi Ngỡ Mùa Xuân
An Thiên vào nhà mát đến trình diện trước mặt Đỗ Minh, nhìn lén qua bức tranh thì vẫn chủ đề cũ là một cô gái ở giữa vườn hoa, An Thiên nhìn vào chỗ Đỗ Minh đang chỉ là những cuộn tranh nằm ngổn ngang dưới đất, bảng màu cũng đổ tung toé trên mặt sàn, An Thiên nhìn đóng hỗn độn ở dưới rồi nhìn Đỗ Minh, thầm nghĩ anh ta vừa mới hổn chiến sao, lúc nãy vì ở xa nhìn được phần trên khen đẹp đến gần mới thấy là một bãi chiến trường ở dưới.
Cậu cũng hiểu chuyện mà ngồi xuống thu dọn, sau khi dọn xong cậu vẫn thấy Đỗ Minh vẫn an nhiên ngồi vẽ, cậu đứng trước ám hiệu mình đã làm xong rồi, Đỗ Minh gật đầu nhìn qua ghế, ý đang bảo cậu ngồi nghĩ ngơi.
"Hôm qua nhất định là một người anh em song sinh của anh ta, tính cách sau có thể khác nhau đến vậy, hôm nay mình sao lại may mắn gặp phiên bản tốt của anh ta phải không nhỉ." An Thiên lau mồ hôi qua bên ngồi lau bộ bàn ghế chứ không dám ngồi nghĩ ngơi, lại vì mê sắc cậu vừa lau vừa ngắm nhan sắc nam thần này, mặt anh ta một mảng ửng hồng bộ bị ai đánh sao, lúc nãy nhìn từ xa không rõ còn lúc đến chỉ chú tâm nhìn đồ vật ngả nghiêng mà không để ý khuôn mặt này của anh ta.
"Bị tát, chính là bị tát, cái dấu vết này cậu từng có rồi." An Thiên bị Tề Nam đánh đến mức độ nhận diện được dấu ấn và độ sưng khi bị tát luôn rồi, ai có thể vào đây đánh tam thiếu gia được, nhìn biểu tình trên mặt của anh ta bình thản như chưa có gì xảy ra thì chỉ có một người tát động được anh ta, chính là lão gia của nhà này rồi.
An Thiên lau chùi xong cũng là lúc Đỗ Minh thu dọn khung vẽ trở về nhà chính, cậu cũng chạy theo anh vào nhà chính chờ sai vặt, Đỗ Minh vào cất khung tranh rồi ngồi trước bàn mở máy tính ra, nhìn bàn tay lướt trên bàn phím thì cậu tin chắc đây là nhân tài rồi, tay lướt bàn phím y chang A Huy, điêu nghệ như vậy còn gõ nhanh nữa, cậu chú tâm nhìn bàn tay như lướt kia một lúc thì có tiếng gõ cửa, là bà thím bảo mẫu mang theo một đĩa khoai mật nướng vào, đặt trên bàn rồi nhìn kỹ Đỗ Minh như đang tìm kiếm thứ gì rồi gật đầu nói mang đồ ăn xế đến, khoai còn bốc khói nghi ngút đủ biết la vừa chính là nhanh chân đem đến.
An Thiên phần nào hiểu được bảo mẫu kia xem Đỗ Minh có bị gì không, khi dò xét tới khuôn mặt và thấy dấu vết giờ đã chuyển sang ửng hồng nhạt rồi mới hài lòng chào cậu chủ còn mình về tiếp tục công việc.
Cậu cũng chạy theo bảo mẫu hỏi vị trí bếp rồi cũng chạy như bay về hướng bếp chính của Dinh thự, khi cậu trở về mang theo hai quả trứng nóng hổi.
"Cậu chủ, tôi.. mà thôi cậu tự xoa mặt đi, giúp giảm bầm á." An Thiên đưa hai quả trứng cùng một mảnh vải the rồi lùi hai bước, thấy Đỗ Minh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ nên dù đang làm việc tốt nhưng cậu vẫn thấy chột dạ.
"Cậu cho tôi nói chuyện đi, cậu không nói cũng có thể lắc đầu hay gật đầu mà, tôi chỉ nói khi có việc chứ không hề làm ầm đâu, tôi lấy danh dự mình xin hứa đó." nói xong An Thiên thấy hơi sai sai, cậu thì có danh dự gì chứ, cậu đang lì lợm trụ lại làm vì tiền cơ mà kệ xíu cũng tính là có.
Đỗ Minh không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm trứng lên xoa vào vết bầm, có thể nói đây là lần đầu Đỗ Minh mở một hàng phòng ngự với An Thiên, thiếu niên này tuy nói nhiều nhưng vô hại, không hiểu nguyên tắc nhưng dùng tình người để chứng minh, cũng đã rất lâu rồi Đồ Minh chưa từng nhận được sự quan tâm từ bên ngoài nhanh như vậy, anh chỉ gặp cậu vỏn vẹn hai ngày.
An Thiên thấy cậu chủ gật đầu và dùng trứng thì nở nụ cười tươi, thanh xuân tươi đẹp như vậy cứ bắt người ta im lặng hoài chắc cậu thành người tự kỉ thật sự, An Thiên cũng nhanh chóng cất nụ cười rồi tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, bụng cậu lại đau đau cứ âm ỉ từ trưa đến giờ.
"Sáng giờ mình ăn gì khó tiêu đâu nhỉ hay ăn ít quá bị đau bao tử rổi, mà đau bao tử gì mà.. ợ rồi nất cục." An Thiên đang lục lại ký ức thì cậu ợ một hơi rồi nất cục liên hồi nhưng cậu đã nhanh chóng lấy hay tay che miệng lại, mắt cậu cay xè do không được nất cụt một cách tự nhiên nên khéo mắt ướt đẫm như đang khóc, mà cơn nất cụt vẫn tới tấp với cậu, được mốt lúc đỡ cậu quay lại nhìn Đỗ Minh phát hiện người kia cũng nhìn cậu.
Cái dáng vẻ này là sao? Đỗ Minh cũng hơi khựng lại khi thấy cậu đang khóc, hai tay che miệng như đang kiềm nén cảm xúc, mắt đầy tơ đỏ và khoé mắt có hơi nước động lại làm tâm tình Đỗ Minh có chút xao động, dẫu vậy anh vẫn giả vờ như không có gì tiếp tục xoa trứng vào vết thương lúc này, chỉ bị đánh một bạt tay thì anh đã quen rồi có gì mà lo phát khóc đến rung người như vậy chứ.
An Thiên cũng nói xin lỗi rồi vội quay mặt lại.
"Mình thật là khiếm nhả mà, sau có thể ợ như vậy chứ, cậu chủ tai thính như vậy nhất định nghe rồi." An Thiên muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, sau có thể trước mặt người ta với cái bụng thì kiêu ọt ọt, giờ thì ợ rồi nất cục liên hồi, hôm nay trước khi xuống giường cậu bước chân nào xuống trước mà toàn làm chuyện mắc mặt không vậy nè.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu
- Chương 9: Cậu Vẽ Hoa Lá, Tôi Ngỡ Mùa Xuân