Chương 7: Thật Nhiều Đồng Vàng

“Không phải, tộc trưởng, đây là đứa bé ngày hôm nay.” Hổ tộc thành niên nghiêm túc nói.

“Vậy sao? Ta nhớ rõ ràng là ngày hôm qua mà.”

“Hôm nay, vừa rồi ta mới nhìn thấy nàng đi ra từ trong sơn động, nhưng mà trong bộ lạc không có thức ăn, có lẽ thật sự đói bụng.”

“Ta nói nàng là đứa bé ngày hôm qua mà, rõ ràng là ngươi nhớ lầm.”

“Vâng vâng vâng, tộc trưởng, ngươi thắng.”

“Hổ trẻ tuổi à, ngươi phải nhớ rõ các đứa bé mới được, trong bộ lạc còn rất ít hổ con…”

Hai người vừa nói vừa đi, Tần Tiểu Ngư im lặng.

Ông ấy, ông ấy…

Tộc trưởng, ông ấy bị bệnh lãng trí của người già!

Đột nhiên, một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Tần Tiểu Ngư.

Nàng cười tủm tỉm đi về hướng tộc trưởng: “Tộc trưởng, ta muốn dùng đồ vật để đổi ma thú kia của các chiến sĩ.”

Lúc này tộc trưởng đã biến thành một con lão hổ lớn, chiến sĩ vừa mới dìu ông đến lều trại nghỉ ngơi đã đi ra ngoài. Ông ngước đôi mắt hổ tròn tròn lên, nói: “Đi đi.”



Một ấu tể thì có thể đổi cái gì, có lẽ chỉ là muốn lấy chút đồ vật chơi thôi.

Viêm thu móng vuốt lại, đầu to tựa lên, tiếp tục ngủ.

Sau khi được đồng ý, Tần Tiểu Ngư lập tức cầm túi, đi tới bên cạnh con ma thú vừa mới được săn gϊếŧ mang trở về.

Nàng nhìn các chiến sĩ ở xung quanh, đi tới bên cạnh chiến sĩ dẫn đầu, đưa túi qua cho hắn: “Tộc trưởng bảo ta lại đây đổi đồ, đây là một ngàn đồng vàng, ta muốn đổi con ma thú kia.”

“Gì?” Khác còn cho rằng hổ con mới rời khỏi ấu động này đói bụng nên lại đây tìm đồ ăn. Hắn vừa định lấy bánh đất của mình ra, đột nhiên không kịp đề phòng nghe được tin tức như vậy.

“Đồng vàng.” Tần Tiểu Ngư đưa đồng vàng qua.

Khác nửa tin nửa ngờ nhận cái túi, mở ra nhìn thử, sau đó là cả người ngơ ngác.

Đây là đồng vàng?

Nhiều đồng vàng như vậy, nửa đời của hắn còn chưa từng được nhìn thấy.

Trước kia có tộc nhân đi phía nam xa xôi làm việc, nguyên một năm cũng chỉ cầm về hai đồng vàng. Nhiều như vậy, nhiều như vậy…

Hắn hoàn toàn không biết một ngàn là bao nhiêu, nhưng mà trên tay có rất nhiều đó.

“Ngươi, ngươi, ngươi lấy từ đâu ra?” Khác khϊếp sợ nhìn Tần Tiểu Ngư, có chút run rẩy hỏi.

“Đây là năng lực của ta.” Tần Tiểu Ngư im lặng một chút rồi nói.



Khác nghe Tần Tiểu Ngư nói như vậy, tức thì có chút đồng tình, ẩu tể đáng thương, không có chút năng lực nào để tự bảo vệ bản thân. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy có chút vui mừng. Trong bộ lạc đang nghèo đến mức sắp bán hổ, năng lực này của nàng thật sự quá tuyệt vời, ít nhất là bọn họ không cần bán hổ.

Những người khác đã sớm nghe được lời nói của bọn họ, nhưng mà Khác vẫn luôn không nói gì, bọn họ cũng không thể qua đó. Lúc này, sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, một chiến sĩ to gan vươn bàn tay tò mò ra, trực tiếp lấy cái túi trong tay đội trưởng.

“Ta xem thử.”

“Ta xem thử, các ngươi tránh ra một chút.”

“Thật sự là đồng vàng sao?”

“Trời ạ, nhiều như vậy, đây là bao nhiêu?”

“Đứa bé vừa rồi nói là một ngàn, một ngàn là bao nhiêu ngón tay?”

“Thật ngu ngốc, ngón tay không đủ, phải đêm thêm ngón chân nữa.”

“Oa, thật sự là đồng vàng!”

Một con hổ thành niên nhanh nhẹn vươn móng vuốt ra đánh tới, một đồng vàng lập tức bị đánh bay, hắn há miệng rộng ra, chuẩn xác cắn vào mép đồng vàng, sau đó cả người hổ khϊếp sợ rồi.

Húc lập biến thành hình người, lo sợ cầm lấy đồng vàng trong miệng: “Thật, là thật.”

“Thật sao?” Các chiến sĩ Hổ tộc ở bên cạnh đều lộ vẻ ngạc nhiên.