Chương 48: Mượn Người

Tần Tiểu Ngư bước nhanh đi tới chỗ tộc trưởng, nàng tính toán mượn một vài chiến sĩ đi khai hoang ruộng, tuy rằng khoai lang đỏ có thể cứ luôn để trong không gian, nhưng mà sớm gieo trồng thì tất nhiên sẽ sớm được thu hoạch.

Nàng vừa mới đi đến bên ngoài lều trại của tộc trưởng liền nghe được mấy người của bộ tộc bên ngoài nói: “Lúc này chúng ta cần mượn mười chiến sĩ Hổ tộc, về phí qua lại, chúng ta sẽ trả ba đồng vàng.”

“Lúc này các ngươi mượn chiến sĩ đi làm cái gì?”

“Ngươi cũng biết, gần đây Cự Hùng tộc luôn quấy rối ở trên địa bàn chúng ta, chúng ta……” Người đến từ bên ngoài kia rất tự nhiên nói về chuyện Cự Hùng tộc, trong ánh mắt tộc trưởng Tuyết Hổ tộc càng ngày càng lãnh đạm, nói: “Gần đây Long tộc cũng ở bên kia.”

Đã thật lâu rồi Tuyết Hổ tộc không có liên hệ với thế giới bên ngoài, nhưng mà cũng không đại biểu cho việc Viêm dễ bị lừa, mười chiến sĩ tinh nhuệ nhất, từng đó là đã đủ để đánh tới hang ổ của chủng tộc khác rồi.

Thao tác tốt thì đều có thể xử lý được một Long tộc.

Ánh mắt thâm sâu của ông ấy đảo qua những người này, nói: “Cái này ta không thể đồng ý.”

Các chiến sĩ tinh nhuệ của Tuyết Hổ tộc cho mượn ra ngoài đều chưa từng trở về, không phải chết ở bên ngoài thì chính là đã xảy ra chuyện, tuy rằng Tuyết Hổ tộc nghèo túng, nhưng cũng không phải ai đều có thể dùng Tuyết Hổ tộc làm đao.

Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ấy sẽ không cho bên ngoài mượn chiến sĩ tinh nhuệ trong tộc.

Sắc mặt người tới lập tức không tốt, vốn dĩ một chuyến lại đây đã là chuyện đã nắm chắc, ai không biết hiện tại Tuyết Hổ tộc đã là trạng thái mặt trời lặn xuống núi, không nghĩ tới người này không biết tốt xấu như thế.



Hắn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nếu Tuyết Hổ tộc thật sự không muốn, chúng ta cũng không có biện pháp, nhưng mà đến lúc đó có thể sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa, dù sao thì không phải lúc nào cũng có những chuyện đáng giá ba đồng tiền vàng”

Tộc trưởng Tuyết Hổ tộc im lặng.

Lúc này Mộ Tuyết chính là người mặc áo đen đứng ở trước mặt tộc trưởng Tuyết Hổ tộc, nhìn Viêm chậm chạp không đồng ý cho mượn người thì trong lòng thầm hận.

Sau khi hắn ta nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộ Vũ thì đã biết không tốt, vội vàng mang theo người tới bộ lạc Tuyết Hổ tộc, sợ mọi chuyện có biến động.

Mộ Tuyết luôn tự đánh giá mình rất cao, cảm thấy mình không hề giống với nữ nhân được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia. Nữ nhân kia nhiều nhất sẽ chỉ bị cha hắn ta đưa về xóm nghèo, còn nếu như hắn không làm tốt việc thì có thể sẽ đánh mất cả tương lai của mình.

Nếu như để cha hắn ta cảm thấy hắn ta vô dụng, đến lúc đó, đừng nói là tỷ tỷ muốn chiếm tất cả mọi thứ tốt trong nhà kia, ngay cả danh hiệu quý tộc cũng không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.

Hắn ta thật vất vả mới có thể dùng danh nghĩa công việc để tới chỗ cha hắn ta, hắn ta tuyệt đối không cho phép có người phá hỏng mọi thứ.

Mộ Tuyết hơi khép lại hai tròng mắt, khi lại mở ra thì tràn đầy kiên định.

Hắn ta đã lãng phí thời gian rất dài ở chỗ này, nữ nhân kia vừa xảy ra chuyện đã thông qua bí thuật gia tộc mà gửi tin tức cho hắn ta, hiện giờ sợ là những người đó đã về tới rồi.

Hắn ta cần phải hoàn thành chuyện này trước khi những người đó trở về: “Năm đồng vàng, chúng ta mượn đi năm chiến sĩ.”