Chương 43: Tiền Chuộc 2

"Của ngươi đây, ngươi phải đồng ý là thả người ra." Người ngồi ở trên yêu sủng run rẩy thả rương chứa tiền vàng xuống.

Ba rương đồng vàng này đã gần như là cả gia sản của bọn họ, nếu không phải do các lão sư đều đã bị bắt thì bọn họ cũng không dám lấy hết tiền của tất cả mọi người ra.

Về phần không lấy ra...

Loại chuyện này từ đầu đến cuối bọn họ cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ nơi này là một trong những nơi nguy hiểm nhất cả đại lục, nếu không có sự dẫn dắt của các lão sư mà chỉ dựa vào các học đồ ma pháp và đệ tử của đại kỵ sĩ như bọn họ thì sẽ đều phải chết ở đây.

Tuy nhiên, cho cũng không phải cho không, số tiền này sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ khiến cho các quý tộc nôn ra, dù sao nếu không phải do bọn người kia cung cấp tin tức sai thì bọn họ cũng sẽ không bị bắt được, còn phải bỏ ra nhiều đồng vàng như vậy.

Khác nhìn ba rương đồng vàng ở trước mắt, hắn hơi nhíu mắt nhìn lại, vốn dĩ hắn muốn nói ba mươi đồng vàng là đã có thể chuộc được những người này, nhưng tiểu Ngư lại nhất định đòi ba rương đồng vàng, cho nên hắn liền nghe theo, không ngờ sau khi đối phương do dự thì thật sự đã đồng ý.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ bộ lạc của mình có thể kiếm được nhiều đồng vàng như vậy.

Trong lòng Khác đang cuộn trào mãnh liệt nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh nghiêm túc, các hổ thành niên khác thì lại không được bình tĩnh như vậy, nhất là sau khi Khác mở rương chứa đồng vàng ra, hơi thở của bọn họ phút chốc cũng trở nên dồn dập hơn.

Tuyết Hổ tộc thật sự rất nghiêm túc đối với việc chiến đấu nhưng đối với đồng vàng thì còn nghiêm túc hơn. Khác vung tay lên, mang theo tộc nhân kiểm tra đồng vàng thật kỹ, sau khi phát hiện không có vấn đề gì thì hắn mới cho người ôm lấy cái rương rồi thả người.



Học đồ ma pháp ngồi ở trên ma điểu lúc này cũng thả lỏng lại, người được thả ra là tốt rồi, được thả là tốt rồi, có trời mới biết hắn ta sợ những tên man di này nhận được đồng vàng rồi vẫn không chịu thả người tới thế nào, cũng may uy tín của Tuyết Hổ tộc vẫn có thể tin được.

Còn việc một đám người trần trụi ở phía dưới kia, hắn có thể giả vờ không nhìn thấy, đã cận kề với giây phút sống chết rồi thì bọn họ còn cần quần áo để làm gì.

Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy các chiến sĩ của Tuyết Hổ tộc rời đi thì hắn ta đã lập tức bay xuống khoác cho lão sư của mình một cái áo choàng ma pháp.

Tóm lại, đám người bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian ở địa bàn của Tuyết Hổ tộc, cuối cùng còn phải đưa ra ba rương đồng vàng, lúc này mới khóc lóc rời khỏi lãnh địa của Tuyết Hổ tộc, còn tỏ vẻ không bao giờ sẽ đến đây lần nào nữa, vứt bà nó cái Tuyết Hổ tộc đi, đi mai phục Cự Hùng tộc cũng không thảm đến như vậy.

Các chiến sĩ lấy được đồng vàng cũng lập tức quay trở về.

Lúc trước vì an toàn của đám hổ con nên phần lớn chiến sĩ đã đưa các hổ con quay trở về bộ lạc trước, còn một bộ phần nhỏ chiến sĩ thì ở lại áp giải người để đổi lấy tiền chuộc.

Như vậy cũng tốt, cũng tránh được việc bọn họ phải mang người ra ngoài bán.

"Không ngờ lại nhiều như vậy."

"May mà có tiểu Ngư ở đó, kiên trì đòi ba rương đồng vàng, lúc đó suýt thì đội trưởng đã nói là ba mươi đồng vàng rồi”