Chương 31: Canh Trứng

Chờ đến khi nước trong nồi bắt đầu sôi, Tần Tiểu Ngư đập trứng vào trong chén của mình, sau đó cầm đôi đũa vừa mới làm để đánh trứng, sau đó đổ vào nồi nước sôi.

Ấu tể Bưu chờ mong nhìn về phía Tần Tiểu Ngư: “Thơm quá, trước kia ta chưa từng được ngửi hương vị nào giống như vậy.”

Hai mắt của hắn lóe sáng, cái đuôi ở phía sau không an phận mà vùng vẫy lung tung.

Sau khi đổ trứng vào nồi, Tần Tiểu Ngư quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy ấu tể ở bên cạnh đang điên cuồng nuốt nước miếng, không khỏi bật cười: “Hôm nay trứng không nhiều lắm, chờ sau này gà Thải Phượng đẻ nhiều trứng hơn, đến lúc đó ngày nào cũng có thể có trứng ăn.”

Oa!

Không khí tức thì trở nên nhiệt liệt hơn.

Đôi mắt của các ấu tể tỏa sáng lấp lánh nhìn Tần Tiểu Ngư, liếʍ miệng, vẻ mặt thèm thuồng hỏi: “Thật sao?

Về sau chúng ta thật sự có thể ăn trứng hằng ngày sao?”

“Phải nghiêm túc làm việc, nuôi dưỡng tốt đám gà Thải Phượng kia mới được.” Tần Tiểu Ngư nói.

Đôi mắt của ấu tế hỏi chuyện kia càng sáng hơn, hắn nói: “Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt gà Thải Phượng, ngươi yên tâm đi.”

“Ừm.” Tần Tiểu Ngư khẽ cười nói.

Đương nhiên là nàng yên tâm rồi, đối với đám ấu tể này mà nói, nếu như có chuyện gì mà một phần đồ ăn không giải quyết được, vậy hai phần đồ ăn chắc chắn sẽ dao động, bà phần đồ ăn là có thể giải quyết rất nhiều việc.

Có thể nói bọn họ vô cùng chấp nhất với đồ ăn.

Húc ngửi được mùi hương trong không khí, lại nhìn khoảnh khắc dịch trứng màu vàng kim được đổ vào trong nước, chúng lập tức biến hóa giống như từng đám mây màu vàng cũng giống như cánh hoa, đôi mắt tức thì trợn tròn lên.

Cái này, cái canh trứng này hắn chưa từng được ăn.



Húc không nói gì, yên lặng đứng thẳng tắp ở bên cạnh.

Nếu không phải ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng thì Tần Tiểu Ngư cũng sẽ không chú ý tới, hầu kết của hắn vẫn luôn trượt lên trượt xuống, cũng giống đám ấu tể nuốt nước miếng ở bên kia.

Tần Tiểu Ngư không chậm trễ quá lâu, rất nhanh đã thêm một chút muối vào nồi, sau đó cầm cái muỗng mới làm quấy một chút: “Được rồi, xếp hàng, nhỏ đứng ở phía trước, lớn ở phía sau, ta muốn bắt đầu phân chia, trễ thì sẽ không còn ngon nữa.”

Mặc dù các ấu tể có ý kiến rất lớn với cách phân chia như vậy, nhưng mà sau khi vô thức để lộ ra vẻ mặt hung dữ, chợt nghĩ đến canh trứng kia, bọn họ lại như không có việc gì mà thu hồi vẻ mặt, nhanh chóng xếp hàng.

“Cho”

Sau khi ấu tể đầu tiên nhận được canh trứng, hắn uống một ngụm, sau đó ánh mắt sáng rực lên, hạnh phúc mà nheo mắt lại.

Những ấu tể khác nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, đội ngũ cũng có chút xôn xao, nhưng mà may lực chú ý đã bị Tần Tiểu Ngư hấp dẫn quá đó, một người một muỗng, rất nhanh đã phân chia xong rồi.

Mặc dù canh rất nóng, nhưng mà, sau khi ngửi được mùi thơm kia thì không có ai muốn từ từ uống chậm cả.

“Là hương vị gì?” Húc nhìn đám ấu tể ăn canh với vẻ mặt hạnh phúc, nhịn không được mà hỏi.

Một ấu tể ngẫm nghĩ một chút, không biết hình dung như thế nào, nói: “Uống rất ngon, ngon hơn nước”

“Uống rất ngon”

“Ngon!”

Các ấu tể hạnh phúc uống, còn Húc đã nhận được đáp án nên lập tức rời đi, âm thầm quyết định sau này đi làm nhiệm vụ trở về đều phải mang theo chút cỏ non trở về cho gà Thải Phượng ăn, như vậy về sau gà Thải Phượng sẽ đẻ nhiều trứng, hắn cũng được uống canh trứng!

Sau khi ăn canh trứng gà xong, Tần Tiểu Ngư lập tức dẫn bọn họ đi ngủ.