Chương 14: Ấu Tể

Sau một đêm lên đường cùng ngôi sao và ánh trăng, cuối cùng bọn người Tần Tiểu Ngư rốt cuộc cũng cùng về tới bộ lạc.

Trong bộ lạc có rất nhiều người đang chờ đợi, bọn họ vừa trở về đã lập tức được hoan nghênh nhiệt liệt. Đương nhiên ánh mắt lửa nóng kia chủ yếu là dành cho đồ ăn.

Gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu bị gió lạnh thổi một đường cũng không sợ, lại sợ run bần bật dưới ánh mắt của mọi người, e sợ cho bị ăn.

Sau khi dỡ đồ vật xuống dưới, Khác ôm gà Thải Phượng trong lòng ngực hắn đi tới trước mặt: “Mấy con thú này phải nuôi dưỡng trong lều trại, ngủ cùng ta sao?”

Tần Tiểu Ngư nhìn hà Thải Phượng đang run bần bật kia, lại nhìn trên người Khác không tự giác tản ra hởi thở hung thú, im lặng một lúc, nói: “Không cần, chúng ta tìm một chỗ, dùng cục đá và khúc gỗ vây một khu vực lại, không cho chúng nó chạy trốn là được. Ngày thường ném đồ ăn vào trong, tốt nhất nên vặt lông tơ trên cánh gà Thải Phượng, như vậy nó sẽ không chạy thoát được. Thỏ Vân Tiêu này thì ta không hiểu, nó chạy rất nhanh sao?”

“Thứ này chạy nhanh giống như gió vậy, rất khó bắt, nhưng mà không sao, ta biết nhốt chúng nó như thế nào.” Khác nhìn thỏ Vân Tiêu trong lòng ngực của Húc, trên mặt vẫn rất tự tin.

Sau đó 56 chiến sĩ vô cùng cẩn thận đưa gà Thái Phượng hoặc là thỏ Vân Tiêu trong lòng ngực cho tộc nhân khác, bảo bọn họ ôm. Những tộc nhân khác không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn giống như tiếp nhận vinh quang vậy, nghiêm túc và cẩn thận ôm lấy, sau đó việc gì nên làm vẫn phải làm.

Khác phất tay, mang theo 56 chiến sĩ chạy về hướng bắc.

Bên kia có cục đá, có cây cối, không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể thu thập đầy đủ trở lại. Đúng rồi, Tiểu Ngư còn nói dừng một cái chuồng, Khác ngẫm nghĩ một chút, chắc chính là thứ giống với lều trại của bọn họ, dù sao có thể che mưa chắn gió cho chúng nó sinh con là được.

Sau khi một đám hán tử chạy tới nơi, mọi người động tác nhanh nhẹn bắt đầu hành động theo từng nhóm.



Có người đi khiêng cục đá, có người đi chặt cây, động tác của bọn họ rất nhanh, không bao lâu sau đã thu thập được một đống lớn nguyên vật liệu. Khác nhìn thấy đã đủ rồi, nói: “Mang về.”

Một người cõng hai hoặc là ba cục đá thật lớn, cây gỗ thì càng đơn giản hơn, bó chúng nó lại, trực tiếp khiêng đi là được.

Nếu là có người nhìn qua sẽ phát hiện một đám Hổ tộc có lực lượng vô cùng to lớn đang cõng đồ vật có trọng lượng nặng gấp bản thân mình cả trăm lần, dường như con kiến khiêng rất nhiều đồ vật trở về tổ vậy.

Nhưng mà cho dù khiêng vác nhiều đồ vật như vậy thì động tác của các chiến sĩ Hổ tộc vẫn không hề chậm, thậm chí rất nhiệt tình chạy trở về.

“Gà Thải Phượng kia thật sự sẽ sinh rất nhiều rất nhiều rất nhiều trứng sao?” Chỉ cần tưởng tượng đến lời nói của ấu tể kia, trong lòng A Mộc lại nóng rực lên. Nếu một con gà Thải Phượng đẻ ra số trứng nhiều bằng một bàn tay, sau khi nuôi lớn số trứng gà này, chúng nó lại đẻ một bàn tay trứng, như vậy sẽ có rất nhiều, rất nhiều gà Thải Phượng và trứng gà Thải Phượng.

“Nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao, nếu là thật sự có thể, vậy về sau người trong bộ lạc chúng ta không cần đi tới thú nhân cốc cũng có thể được ăn thịt linh thú, không bao giờ sợ các ấu tể không có thịt ăn, không phát triển tốt nữa”

“Sau khi trở về, các ngươi cho ta mượn bàn tay đếm một chút, chúng ta có bao nhiêu gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu, một con gà Thải Phượng có thể đẻ bao nhiêu trứng gà Thải Phượng?”

“Nếu là thật sự có rất nhiều gà Thải Phượng, hì hì, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Từ sau khi mất mồi lửa, chúng ta đã không thể đi tới thú nhân cốc nữa. Nhưng mà không sao, hiện tại chúng ta cũng có thịt linh thú, nghĩ thôi đã thấy vui rồi”

Các chiến sĩ hổ tộc vừa chạy vừa nói, vui mừng phấn chấn nói chuyện tương lai.