Chương 11: Trước Kia

“Hì hì, mấy thứ kia cần làm gì, ấu tể, ngươi đừng để bị lừa, thức ăn mới là quan trọng nhất. À, đúng rồi, còn cần muối nữa.” Húc cười ha hả nắm tay của Tần Tiểu Ngư, hùng hổ đi tới tận cùng bên trong: “Đi, ta mang ngươi đi xem rất nhiều đồ ăn ngon.”

Tần Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, cũng có chút hiểu rõ.

Bọn người kia, thật sự là cho dù làm lại từ đầu thì cũng không muốn cả thiện cuộc sống.

Nhưng mà cũng đúng thôi, có lẽ ở trong mắt của bọn họ, chỉ cần có đồ ăn đã là rất tốt rồi. Nhưng mà Tần Tiểu Ngư thì không được, nàng không thích ứng nổi cuộc sống như vậy!

Rất nhanh, đoàn người đã đi tới bên trong, bên trong thật sự có đủ loại thú thịt.

Mấy người Khác chủ yếu là mua gà Thải Phượng một đồng vàng năm con, kích thước cũng không nhỏ, nhưng mà năng lượng bình thường. Đám gà Thải Phượng ở chỗ này đều được bọn họ mua hết, sau đó Khác mới có chút tiếc nuối mua thỏ Vân Tiêu một đồng vàng bốn con.

“Khoan đã, Khác, chúng ta mua mấy con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu kia đi” Tần Tiểu Ngư nói.

“Ngươi muốn ăn sống sao?” Khác có chút ngạc nhiên hỏi.

“Nhưng mà còn sống không tiện mang về.” Nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn đi vế hướng bên kia. Dù sao đều phải mua, mua sống hay chết cũng không có gì khác biệt.

“Khác, gà Thải Phượng ăn cái gì?” Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi.

“Sâu? Trước kia ta từng nhìn thấy.” Khác nói, nhớ lại trước kia phụ thân của hắn dẫn hắn đi xem, sau đó thì không được nữa, mồi lửa tắt càng lâu thì năng lực của thế hệ hậu đại càng yếu.

Hắn nhìn Tần Tiểu Ngư, có chút đau lòng, đến thế hệ này thậm chí còn không có năng lực tự bảo vệ bản thân?



“Chúng ta có thể nhốt gà Thải Phượng giống cái và gà Thải Phượng giống đực lại với nhau, cùng nhau nuôi dưỡng, trẻ con trong bộ lạc có thể đi bắt sâu gì đó, con thỏ Vân Tiêu chắc là ăn cỏ, không phải chỗ chúng ta có rất nhiều cỏ sao? Nuôi dưỡng tốt thì gà Thải Phượng có thể đẻ rất nhiều trứng gà Thải Phượng cho chúng ta, thỏ Vân Tiêu sinh một lần cũng được mấy con đúng không?” Tần Tiểu Ngư nói như vậy, hơn nữa nghĩ khả năng nuôi dưỡng được cũng rất lớn.

“Một con thỏ giống cái sinh mấy con, nuôi lớn còn có thể sinh thêm mấy con, nếu vẫn luôn nuôi dưỡng thì sẽ vẫn luôn sinh con, như vậy không phải chúng ta sẽ có rất nhiều gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu à? Đến lúc đó chúng ta không cần đi mua của người khác nữa.”

“Chuyển này, chuyện này…”

Khác chấn động, thì ra còn có thể làm như vậy sao?

Các chiến sĩ khác cũng toàn thể trợn tròn mắt hổ, không dám tin tưởng mà nhìn Tần Tiểu Ngư, hơi thở dồn dập, hình như có thể.

Bởi vì lời nói của Tần Tiểu Ngư, mấy người Khác lập tức giống như gió lốc chạy đi, chỉ sợ chạy chậm một chút thì những con gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu còn sống kia sẽ bị gϊếŧ chết.

Dù sao mọi người đều làm như vậy, tránh cho chúng nó bỏ chạy.

Một trận gió cuốn mây trôi kết thúc, tất cả gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu còn sống trong chợ đều đã được đám người Khác mua hết. Nhưng dù là vậy thì số lượng cũng không nhiều lắm, gà Thải Phượng chỉ mua được 25 con, thỏ Vân Tiêu thì nhiều hơn một chút, có 31 con.

Sau khi mua hết tất cả, các chiến sĩ đã bắt đầu tập hợp.

Một chiến sĩ bị giữ lại lúc ban đầu lấy gà Thải Phượng đã nướng chín ra phân chia. Tần Tiểu Ngư cũng được chia một miếng, có thể nhìn ra được mình là được chăm sóc đặc biệt.

Nhưng mà còn chưa nhổ lông đã trực tiếp nướng như vậy thật sự sẽ ngon sao?