Chương 98

Chị phục vụ hỏi cô có phải đang đợi bạn không. Cô đáp phải, sau đó trực tiếp dẫn cô vào trong.

Khi vào trong mới biết hóa ra Trình Diệu đã xếp hàng trước rồi.

Chương Vũ Miên cảm ơn người phục vụ, đi tới và ngồi xuống đối diện Trình Diệu.

Sau khi thấy cô ngồi xuống, Trình Diệu rót cho cô một tách trà: “Giữ ấm tay, quán này khách tương đối đông, nên tớ đến đây xếp hàng sớm, vừa rồi tớ mới gọi mấy món và nồi thôi, đợi các cậu đến gọi món, tớ gọi hơi ít.”

Chương Vũ Miên gật đầu nói: "Được rồi, ước chừng Duyệt Nguyệt bọn họ sẽ sớm tới thôi."

Chương Vũ Miên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, là trà kiều mạch, cô vẫn thích uống nước chanh hơn. Nhưng bây giờ cũng không có, cái này cũng khá tốt.

Trong cửa tiệm có máy sưởi, lại đang ăn lẩu, nên cô cảm thấy hơi nóng, liền cởϊ áσ khoác ra. Vì hôm nay ăn lẩu nên cô mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, không mặc quá nhiều.

Khi cô cởϊ áσ khoác và định đặt lên chiếc ghế bên cạnh, Trình Diệu đưa tay cầm lấy, đặt vào cái giỏ bên cạnh anh.

Thực ra cô biết cửa hàng này có giỏ đựng quần áo. Nhưng cô ấy luôn tránh nói chuyện, đặc biệt là với người lạ, có thể không làm phiền cô sẽ không làm phiền.

Khi người phục vụ bưng nồi lên, Trịnh Duyệt cũng tới.

Bởi vì cả bốn người đều thích ăn cay, là khi lần trước ăn lẩu ở nhà Trình Diệu, thể hiện ra, nên lần này gọi một nồi lẩu cay.

Trịnh Duyệt ngồi bên cạnh Chương Vũ Miên, nói với người phục vụ: "Xin chào, có thể phiền chị giúp em lấy một chiếc rổ với bốn cái tạp dề không?”

Người phục vụ mỉm cười nói: "Được chứ, xin đợi một chút.”

Chương Vũ Miên hơi dừng một chút, cảm thấy cuộc trò chuyện này rất bình thường, nếu cô là người phục vụ cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Thế nhưng tại sao cô cứ không nói ra được.

Cô cảm thấy như mình đã bước vào một vòng lẩn quẩn, xoay vòng vòng trong đó.

Nhìn xuống thực đơn cũng không biết nên gọi món gì, nên ngẫu nhiên chọn vài món, rồi đưa cho Trịnh Duyệt.

Dù sao thì cô cũng không kén chọn, cô từ trước nay không giỏi gọi món, vẫn nên đưa cho người thích hợp đi.

Đúng lúc Trịnh Duyệt đang xem, Trương Vấn Thiên bước vào, đứng sau lưng Trịnh Duyệt, nhìn thấy cậu ấy gọi nhiều món như vậy, liền nói: "Cậu là lợn à? Gọi nhiều như vậy, không sợ bị no chết à, đợi lát nữa bàn không đủ chỗ để, ăn xong không đủ hẵng gọi chứ.”

Nói xong đi đến ngồi bên cạnh Trình Diệu.

Trước đó Trình Diệu đã gọi điện cho cậu, nên cậu biết Trình Diệu đã gọi nồi với mấy món ăn.

Thấy Trịnh Duyệt gọi nhiều như vậy, mới nhịn không được mà nói.

Trịnh Duyệt không nhịn được tức giận vặn lại: "Tớ gọi nhiều quá phải không? Vậy lát nữa đừng ăn mấy món tớ gọi, xem thử liệu tớ có no chết hay không.” nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối cùng.

Trương Vấn Thiên nghe vậy bả vai run lên một cái, đứng dậy bảo đi xem có gì uống không.

Một lúc sau mở nồi ra, không thể không nói lúc ăn lẩu, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

“Miên Miên, đừng chỉ ăn rau, ăn nhiều thịt vào.” Nói rồi gắp thịt vào chén Chương Vũ Miên, cho đến khi đầy chén.

"Được rồi, Duyệt Duyệt, nhanh ăn đi." Nói xong liền bắt đầu miệt mài ăn.

Có điều Trịnh Duyệt thực sự nói được làm được, những món cậu ấy gọi lúc đầu, một chút cũng không cho Trương Vấn Thiên ăn.

Cuối cùng quả thật vẫn không ăn nổi, Chương Vũ Miên nói lãng phí thức ăn thì đáng tiếc lắm, phần còn lại đưa cho Trương Vấn Thiên coi như làm “từ thiện”.

Lần này Trương Vấn Thiên không có khó chịu, mà vui vẻ nhận lấy.

Chương Vũ Miên vốn đã định thuyết phục rồi, kết quả bản thảo chưa kịp thực hiện đã chết yểu.

Ngược lại, suốt quá trình Trình Diệu vẫn lặng lẽ ăn lẩu của mình, ngẫu nhiên góp vào một hai câu.

Đến khi ăn xong rồi, Chương Vũ Miên đề xuất AA (chia tiền), Trình Diệu vốn muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, thì biết là vô ích.