Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trịnh Duyệt nói: “Dù sao đây cũng chính là chuyện đã xảy ra, Trình Diệu cậu nghĩ thế nào, tớ thấy Miên Miên lần này thật sự không cần thiết sẽ không nói chuyện với cậu đâu.”

Trình Diệu nó: “Trịnh Duyệt, cảm ơn cậu, chuyện này tớ sẽ tự nghĩ cách giải quyết.”

Trịnh Duyệt đáp: “Được, vậy cần giúp gì, cậu cứ việc nói.”

Trình Diệu chưa bao giờ nghĩ tới Chương Vũ Miên sẽ vì cậu mà bị đồn đại vô căn cứ, cũng giận Chương Vũ Miên cái gì cũng không chịu nói.

Chẳng lẽ giữa bạn bè với nhau sự thẳng thắn tối thiểu cũng không có hay sao?

Sao lại ngốc như thế, cũng không biết phản bác lại người ta.

Còn có nếu đã thay bản thân nói ra, vậy chính là có coi cậu là bạn bè, vậy tại sao lại xa cách cậu.

Ngày hôm sau sau khi hết giờ ra chơi, Chương Vũ Miên đứng ở góc sân trường, đợi Trịnh Duyệt đi vệ sinh.

Không có việc gì làm cô ngồi xổm dưới gốc cây bạch quả, nhặt vài chiếc lá bạch quả trên mặt đất, tiện tay hái một bông hoa.

Sau khi đứng dậy nhìn thấy Trình Diệu đi về phía bên này, chốc sau, cô vẫn quyết định đi về phía nhà vệ sinh.

Nhưng Trình Diệu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chạy về phía cô, đồng thời hét lên: "Chương Vũ Miên, đợi một chút."

Sau khi nghe thấy giọng nói đó, các bạn cùng lớp xung quanh cũng nhìn về phía cô, sau đó đều thu ánh mắt lại, cô chạy đi cũng không tốt lắm, nếu không liền tỏ ra bản thân chột dạ.

Trình Diệu chạy có chút vội vàng, lúc đứng trước mặt Chương Vũ Miên còn thở hổn hển, áo đồng phục học sinh vẫn thoải mái như cũ, bên trong mặc một chiếc áo len màu trắng, cổ áo hơi cao gần như che kín hết cả cổ, như thế khiến khuôn mặt cậu trông càng thon gọn hơn.

Một cơn gió thổi qua, Chương Vũ Miên rụt cổ lại, đưa tay kéo khóa kéo đồng phục học sinh lên cao chút, kéo đến tận đoạn cuối cùng. Không có cách nào, cô từ nhỏ đã sợ lạnh, hiện tại đã là giữa tháng 11.

Hệ thống sưởi sớm đã được cung cấp rồi, không đến mức vạn bất đắc dĩ cô thực sự một chút cũng không không muốn ra ngoài, lúc này cô chỉ muốn làm một bông hoa trong nhà kính.

Nhưng vì gần đây thời tiết không tệ, không có tuyết rơi, nên giờ ra chơi vẫn phải ra ngoài.

Đến lúc trận tuyết đầu mùa rơi, có thể tạm thời hủy bỏ các bài tập trong giờ ra chơi, đây đều là những quy tắc kiểu gì vậy, không có tuyết chẳng lẽ không phải là mùa đông hay sao?

Nhưng cũng chỉ chế giễu một tý trong lòng, mặc dù có bạn cùng lớp và giáo viên đã đưa ra đề nghị với nhà trường, nhưng đều bị bác bỏ.

Lời nói của Trình Diệu kéo Chương Vũ Miên ra khỏi mạch suy nghĩ: “Vừa rồi Trịnh Duyệt đã quay lại lớp rồi, cậu không cần đơi cậu ấy nữa.”

Lúc này mà Chương Vũ Miên còn chưa biết hay sao, người bạn cùng bàn này của cô đúng là “làm phản” mà.

Chương Vũ Miên xoay chiếc lá bạch quả trong tay và nói "Ồ", sau đó hơi ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn cậu đã có lòng đến nói với tớ một tiếng, vậy tớ quay lại lớp trước đây.”

Khoảnh khắc Chương Vũ Miên quay người, âm thanh của Trình Diệu vang lên: “Cùng nhau.”

Cũng chỉ có một đường để quay về phòng học, hai người sóng vai nhau đi, không ai nói một lời.

Mãi đến lúc ra khỏi sân trường, Trình Diệu đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Nghe câu này Chương Vũ Miên vẫn còn chút lờ mờ, cô không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Trình Diệu, vừa lúc đó Trình Diệu cũng nhìn về phía cô: ”Trịnh Duyệt đều kể cho tớ rồi, tớ không biết Phùng Hiểu Mẫn sẽ nói những lời như vậy, đã gây rắc rối cho cậu rồi. Nhưng tớ đã tìm cậu ta, cậu ta sau này sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa đâu.”

Cô không ngờ bạn cùng bàn của mình lại không đáng tin cậy như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đem đi kể hết.

Cô cúi đầu bước đi, không ngừng xoay hoa bạch quả trên tay, thực ra trong lòng cô rất rõ, Phùng Hiểu Mẫn không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến cô xa cách Trình Diệu, hơn hết là nguyên nhân của bản thân cô, nhưng cô không thể nói rõ ra được.
« Chương TrướcChương Tiếp »