Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Vấn Thiên hất cằm: “Vừa nghe hai người bọn họ nói.”

Toàn bộ tiết tự học Trình Diệu đều tự mình suy ngẫm lại, nhưng cậu thật sự không nhớ được bọn họ có cãi nhau.

Cuối cùng viết một tờ giấy, vò thành một cục ném lên trên.

Chương Vũ Miên mở ra nhìn, có chút bối rối, trên đó viết: "Tớ đã làm sai chỗ nào với cậu có thể nói cho tớ biết, xin cậu đừng tức giận”.

Chương Vũ Miên suy nghĩ một lúc rồi trả lời [Tớ không có tức giận, cậu đừng hiểu lầm]

Đem tờ giấy ném trở lại, cảm thấy như thể cô đang tức giận, nhưng cô thực sự không hề tức giận.

Làm thế nào để giải thích chuyện này đây?

Sau khi Trình Diệu đọc tờ giấy xong, viết lại: “Nếu đã không tức giận, tại sao không nói chuyện với tớ, còn chưa làm bài ôn tập tiếng anh buổi sáng nữa."

Viên giấy lại bay lên.

Chuông tan học vang lên, Chương Vũ Miên dứt khoát trực tiếp quay đầu lại mặt đối mặt nói: “Đầu tiên tớ thật sự không tức giận, cậu không cần nghĩ nhiều. Thứ hai không nói chuyện là bởi vì không có việc gì để nói cả, tớ không thể không có chuyện thì kiếm chuyện để nói. Thứ ba không làm bài đọc sáng sớm là vì để tiết kiệm thời gian cùng hiệu suất học tập”

Được rồi, cô thừa nhận điểm thứ ba bên trong ít nhiều có phần giả dối, nhưng hai điều đầu tiên đều là thật.

Trình Diệu nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghe cô nói xong tất cả, xác thực không có giận cậu, lập tức yên tâm hơn một chút.

"Kiếm chuyện để nói là có ý gì, cậu với các cậu ấy hai ngày nay đều có chuyện nói, cậu đếm xem có nói với tớ một lời nào không?” Trình Diệu tiếp tục lên án.

Để bản thân cư xử tự nhiên hơn, lời nói càng có sức thuyết phục hơn, Chương Vũ Miên nhìn vào Trình Diệu nói: "Nếu tớ có chuyện để nói, sẽ tìm cậu để nói."

Trình Diệu cười nhạt nói: "Được, vậy cho tớ mượn tập ghi tiếng anh xem một chút."

Xem như là cậu nghe được rồi, không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không nói chuyện với cậu, vậy cậu chỉ có thể tìm thêm một ít chủ đề.

Chương Vũ Miên trở lại chỗ ngồi tìm tập ghi chép, không quay lại mà chỉ chìa tay đưa ra phía sau.

Trình Diệu cầm lấy sau đó nói: "Cám ơn."

Người trước mặt vẫn như cũ không quay đầu lại nói: "Không có gì."

Nhìn thấy bầu không khí này Trịnh Duyệt và Trương Vấn Thiên có chút sững sờ, Chương Vũ Miên cũng cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, cũng may đã tan học, liền xách cặp đi về.

Lúc Trịnh Duyệt đang định rời đi, thì bị Trương Vấn Thiên gọi lại: "Này, Trịnh Duyệt đợi một chút, bài tập toán là gì vậy, cậu giúp tớ xem một chút.”

Nhận được tín hiệu của Trương Vấn Thiên, Trịnh Duyệt nói với Chương Vũ Miên. “Vậy Miên Miên cậu đi trước đi, tớ xem giúp cậu ấy một tý, cậu không cần đợi tớ, dù sao chúng ta cũng không tiện đường.”

Đợi Chương Vũ Miên rời đi rồi, Trương Vấn Thiên liền trực tiếp hỏi thẳng rốt cuộc là có chuyện gì.

Thành thật mà nói hai ngày qua Trịnh Duyệt cũng thấy không dễ chịu, vì vậy lần này lựa chọn phản bội Miên Miên vậy.

Trịnh Duyệt chắp hai tay lại, ở trong lòng thầm nói Miên Miên cậu không được trách tớ, đây đều là vì để tốt cho tất cả chúng ta.

Nhìn vào Trình Diệu nói: "Kỳ thực Miên Miên không có gạt cậu, cậu ấy không có tức giận với cậu, nhưng đúng là cậu ấy xa cách cậu."

Trình Diệu nghi hoặc hỏi: “Vậy là tớ không làm sai cái gì, tại sao cậu ấy lại xa cách tớ.”

Nói đến việc này Trịnh Duyệt lại không vui, nhìn về phía Phùng Hiểu Mẫn đằng kia, nổi giận bất bình nói: “Còn không phải là vì có một số người chẳng những đố kị ghen ghét với thành tích của Miên Miên, còn lắm mồm sao?”

Thế là liền đem chuyện ngày hôm đó Phùng Hiểu Mẫn nói thầm vào tai Chương Vũ Miên nói ra, y nguyên nói lại một lần nữa. Tuy rằng trí nhớ của cậu ấy không tốt lắm, nhưng thù dai, những lời hôm đó thuật lại không thiếu một chữ.

Trương Vấn Thiên nghe xong liền ném cây bút trong tay đi: “Cậu ấy có bệnh à, chuyện này có liên quan gì đến cậu ấy. Hơn nữa, chúng ta đã chơi với nhau bao lâu rồi, Chương Vũ Miên cũng thật là, đầy chẳng phải là đúng ý cậu ta sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »