Chương 9

Ông nội thường nói, làm người không được quá nhút nhát, nếu không dễ bị người khác ức hϊếp.

Bây giờ nghĩ lại, cô của bây giờ cũng rất tốt, ít nhất so với bộ dạng lầm lầm lì lì trước kia tốt hơn nhiều.

Không lẽ đây là cô đã được khai sáng rồi hay sao nhỉ?

Suy nghĩ như vậy, cậu ấy lại quay đầu nhìn Chương Vũ Miên một cái.

Chương Vũ Miên sẽ không ngờ được rằng, cậu ấy có thể hiểu được đến như thế, cô chỉ nghĩ rằng sau này nói chuyện cần chú ý một chút.

Dù sao chăng nữa, cô bây giờ chỉ là cô bé mười hai, mười ba tuổi.

Nhưng mấy ai ngờ được, trong thân thể của cô bé mười hai, mười ba tuổi là linh hồn của một người trưởng thành ba mươi tuổi.

Cho dù sau này ba mẹ cảm thấy cô có sự thay đổi lớn, cũng có thể mời thầy pháp tới nhà, có lẽ cũng chẳng sao.

Bất luận nói như thế nào, cô vẫn là cô.

Cả hai người một đường chẳng nói gì nữa.

Đến trường học đã là hai giờ rưỡi, còn 15 phút nữa là tới giờ lên lớp rồi.

Nếu đã quyết tâm làm một học sinh tốt, vậy thì bắt đầu từ giây phút này thôi.

Sau khi trở lại phòng học, Chương Vũ Miên lấy toàn bộ sách trong ngăn bàn ra, sắp xếp và phân loại chúng thành từng loại sách tổng hợp, sách bài tập, sách ôn luyện.

Kỳ lạ là cô làm gì thì Trương Vấn Thiên cũng bắt chước làm theo như vậy.

Cô lấy ra một cuốn sổ, Trương Vấn Thiên cũng lấy ra một cuốn sổ, cô cúi đầu viết, cậu ấy cũng cúi đầu viết.

Một giây sau, cậu ấy nghiêng đầu qua, Chương Vũ Miên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu ấy, Trương Vấn Thiên liền giải thích: “Tớ thấy lời cậu nói hôm nay rất đúng, từ nay trở đi, tớ sẽ học tập theo cậu.”

Chương Vũ Miên cảm thấy buồn cười, trẻ con đúng là trẻ con, luôn thích bắt chước theo người khác.

Không suy xét đến việc nó có phù hợp với bản thân hay không, mà luôn cảm thấy người khác đúng còn mình thì sai.

Cô chậm rãi giải thích: “ Nếu cậu gặp vấn đề gì trong việc học thì chúng ta có thể cùng nhau thảo luận. Cậu không cần phải làm mọi việc giống như tớ, không phải tất cả những gì tớ làm đều đúng và phù hợp với cậu.”

Trương Vấn Thiên ngượng ngùng đóng cuốn sổ lại rồi nói: “Được, tớ sẽ không học theo cậu nữa.”

Cậu ấy vẫn có chút không vui, cảm thấy người bạn cùng bàn này quá keo kiệt rồi, còn sợ bị chép bài.

Tiết đầu buổi chiều là tiết Ngữ Văn, thời tiết oi bức, tiếng quạt vù vù, cùng với giọng nam cứng nhắc vô cảm của thầy Dương thực sự quá buồn ngủ.

Quả nhiên, dầu gió là một thứ không thể thiếu vào mùa hè, hôm nay trên đường về nhà cô sẽ ghé hiệu thuốc mua một cái.

Tiết Ngữ Văn hôm nay là giải đề ôn luyện, chủ yếu vẫn là đọc hiểu văn học cổ.

Các thực từ, hư từ, đại từ rất khó hiểu, ý nghĩa của đại từ này sẽ khác nhau trong các ngữ cảnh khác nhau.

Nó giống như một viên gạch chất lượng, dời đến bất cứ đâu cũng có thể dùng tốt.

Mở cuốn sách Ngữ Văn ra, bên trong chứa đầy hồi ức, từ Vườn bách thảo đến Hiệu sách Tam Vị, Hoa của bố đã tàn, Bài học cuối cùng…Bây giờ nhìn lại thì khi đó cô đọc “ Hoa của bố đã tàn” hoàn toàn không hiểu ý nghĩa đằng sau của nó.

Bài thơ của Mộc Lan cũng chứa đầy kỷ niệm, hiện tại đọc lại vẫn rất trôi chảy.

Còn có Thương Trọng Vĩnh, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, không nhịn được thở dài một hơi.

Sợ nhất là khoảnh khắc tất cả mọi người đột nhiên im lặng, và đúng như dự đoán, thầy Dương mới nãy vẫn đang nói về cách dịch, giờ đây đã đứng trước mặt Chương Vũ Miên.

Hết cách rồi, mối quan hệ giữa học sinh và giáo viên vẫn có chút giống như mèo và chuột.

Cô chỉ có thể tạm thời rời mông khỏi ghế trong chốc lát.

Cô đứng dậy nghiêm túc nói: “ Thưa thầy, em vừa rồi chính là cảm thấy bố mẹ của Thương Trọng Vĩnh có chút ngốc, sao họ không biết nhìn xa hơn nhỉ.”