Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 84

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Diệu: “Học tiếp chứ, tuần trước giảng về thì quá khứ tớ vẫn không rõ lắm.”

Trương Vấn Thiên ngồi dậy, nói: “Tiếp tục đi, tớ thấy trong lúc thi không cần khoanh lụi vẫn tốt hơn.”

Trịnh Duyệt: “Đúng thế, tớ cũng thấy vậy, Miên Miên lần này thi có rất nhiều dạng câu tớ đã làm quen rồi.”

Mặc kệ tiếng thảo luận trong lớp, họ tiếp tục ôn tập tiếng Anh, cũng khá có hiệu quả. Tuy nửa tiếng đầu chỉ đủ một người giảng, nhưng với họ cũng đủ để có thể có hai người giảng rồi.

Chương Vũ Miên cũng phát hiện mình cũng nắm vững kiến thức hơn nhiều.

Sau khi học xong, Trịnh Duyệt cảm thán sau này lên cấp ba, sẽ không có ai cùng cô học tập nữa.

Chương Vũ Miên buột miệng nói: “Vậy chúng ta sẽ học cùng một trường cấp ba, sau này vẫn sẽ học cùng nhau.”

Cô cũng không biết tại sao lại thốt ra câu nói này. Nhưng đúng là chỉ cần vào học ở Nhất Trung thì đồng nghĩa với việc đã đặt một chân qua ngưỡng cửa đại học.

Cô cũng hi vọng cuộc sống và công việc của những người bạn tốt của mình có thể tốt hơn so với kiếp trước.

Trịnh Duyệt hơi buồn buồn, nói: “Thành tích của cậu và Trình Diệu tốt như vậy chắc chắn là sẽ vào Nhất Trung, còn với sức học của tớ thì hơi khó.”

Chương Vũ Miên an ủi: “Hiện tại mới là học kì một của năm lớp tám, còn một năm rưỡi cơ mà, có gì mà không thể. Nhìn dạo này cậu học tập như vậy, tớ nghĩ cậu hoàn toàn có khả năng vào Nhất Trung, yên tâm, có gì khó cứ để tớ lo.’’

Trịnh Duyệt ngồi thẳng dậy, không tin được, hỏi: “Miên Miên, cậu nghĩ tớ thật sự có thể sao?”

Chương Vũ Miên nhìn vào mắt cô ấy, nói: “Cậu phải tin vào bản thân mình, cậu có thể, bắt đầu từ bây giờ cũng không muộn, chỉ cần cậu kiên trì, kết quả sẽ còn tốt hơn những gì cậu tưởng tượng.”

Cô vẫn luôn cảm thấy cuộc đời có rất nhiều khả năng, nhưng chúng đều cần chúng ta cố gắng đi thực hiện.

So với sau này, những nỗ lực của bây giờ, có ý nghĩa hơn, có giá trị hơn và cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Trình Diệu nhìn Chương Vũ Miên lại nhớ đến việc tuần trước cô đến quán nét để nộp bản thảo truyện, cảm thấy bất luận cô làm việc gì cũng đều có mục tiêu rất rõ ràng, cũng rất có kế hoạch.

Luôn bình tĩnh và điềm đạm.

Khi nghe thấy cô nói sau này thi cùng vào một trường cao trung, cậu ấy nói ngay: “Được.”

Có lẽ do nói quá bé nên không một ai có thể nghe thấy.

Nhưng cậu ấy nghe thấy, cậu ấy vẫn muốn được làm bạn học với họ.

Muốn cùng cô cố gắng.

Trương Vấn Thiên âm thầm quyết định nếu lần này kết quả thi của cậu ấy tốt thì có nghĩa là cậu ấy vẫn còn có cơ hội, có thể liều một phen.

Tiết toán đầu tiên, khi thầy Vương vào lớp, tay ôm một tập bài thi.

Khi phát bài về cho cả lớp, may mắn cả bốn người bọn họ thành tích đều rất tốt. Trình Diệu được 140 điểm, Chương Vũ Miên được 142 điểm, Trương Vấn Thiên được 91 điểm, Trịnh Duyệt được 98 điểm, tóm lại là đều qua môn, bốn người bọn họ đều rất hài lòng với điểm toán của mình.

Điểm môn toán của cả lớp đều tiến bộ rất nhiều so với học kì trước.

Tiết sau, Trương Vấn Thiên cầm bài thi của mình hôn mấy lần liền, cả người hưng phấn phát điên: “Không thể nào mà ngờ được, tớ thế mà qua môn rồi, đúng là không uổng phí đoạn thời gian tớ khắc khổ học tập.”

Sau đó, cầm tay Trình Diệu, nói: “Anh Trình, từ nay về sau em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, chỉ mong anh sau này chỉ bảo thằng em này nhiều hơn.”

Trịnh Duyệt cũng kích động, nói: “Miên Miên, tớ quyết định thi vào cùng một trường cấp ba với cậu, bắt đầu từ hôm nay, tớ không chép bài tập về nhà nữa, ở trên lớp cũng sẽ nghiêm túc nghe giảng.”

Chương Vũ Miên vừa cười vừa gật đầu đồng ý, sau đấy cúi đầu bắt đầu sửa những câu làm sai trong đề.

Cô biết Nhất Trung có lớp học song song, lớp cấp tốc, lớp siêu tốc. Mỗi năm, chín mươi phần trăm học sinh của lớp siêu tốc đều có thể vào các trường trọng điểm nên mục tiêu của cô là vào lớp siêu tốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »