Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 81

« Chương Trước
Chương Vũ Miên mới không phải độc đoán. Chỉ là mỗi cuối tuần của kỳ nghỉ cậu đều không làm bài tập, đợi đến cuối kỳ nghỉ mới bắt đầu thức đêm hoàn thành.

Dựa vào thành tích trước đây của cậu, cô chỉ là muốn cậu có thể hoàn thành bài tập sớm, chứ nào có ý nghĩ bắt ép cậu học đâu, đúng là một hiểu lầm lớn.

Khi nồi phát ra âm thanh sôi sục thì bắt đầu lên món. Mọi người cũng không để ý nhiều, có bao nhiêu món đều thả vô nồi hết.

Trình Diệu mang chai coca trong tủ lạnh ra, Trương Vấn Thiên đề nghị mọi người cùng cụng ly.

Cả đám cùng nâng ly: "Dô!"

“Hy vọng tớ có thể hoàn thành tốt bài thi giữa kỳ. Bây giờ điện thoại không còn là vấn đề, mà là 2 vị lão sư vất vả rồi, cảm ơn 2 người rất nhiều.”

Chương Vũ Miên nghe Trương Vấn Thiên nói những lời quê mùa như vậy liền muốn cười.

Trịnh Duyệt tiếp lời: "Cạn ly vì chúng ta có bạn cùng bàn tốt như Miên Miên, cạn ly vì có thể được làm bạn với mọi người.”

Trương Vấn Thiên vỗ vỗ cánh tay Trình Diệu ý nói cậu ấy hãy phát biểu vài ba câu đi, dưới ánh mắt của mọi người, Trình Diệu nói: "Chúc mừng tình bạn của chúng ta, cũng rất vui khi được quen biết các cậu.”

Sao mà cậu ấy có thể không vui được. Lớn đến thế này Trình Diệu mới có được những người bạn thực thụ. Lúc trước đừng nói đến chơi, ngay cả nói chuyện cũng không có ai nói chuyện cùng cậu ấy.

Tình bạn của bọn họ bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ lần Chương Vũ Miên kêu cậu ấy, từ lần mà họ giúp cậu ấy nói lý lẽ ở cổng trường, nhưng mặc kệ là từ khi nào thì tình bạn của họ cũng đã tồn tại. Đến lượt Chương Thanh Phong, cậu cũng nâng ly lên và nói: “Chúc các anh các chị, thi cử thuận lợi, lụi đâu trúng đó.”

Những lời này vừa mới thốt ra đã khiến mọi người cười như được mùa, Trương Vấn Thiên hô lên nói quá chuẩn. Trịnh Duyệt cũng cùng Chương Thanh Phong cạn ly nói muốn lấy vía của cậu.

Đến lượt Chương Vũ Miên, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hy vọng chúng ta năm nào, tuổi nào cũng có ngày này."

Cô đã từng tiếc nuối về thời thiếu niên thanh xuân của mình, nếu như mọi chuyện đã đi theo hướng này vậy thì cô hy vọng 2 năm sau, 3 năm sau, 4 năm sau, nhiều năm sau, họ vẫn có thể cùng nhau uống, cùng nhau trò chuyện.

Trên TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ, một nhóm bạn trẻ đang trò chuyện và cười đùa trên bàn ăn. Một ký ức đẹp về thanh xuân chính là bắt đầu từ đây.

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc, nó sẽ tiếp tục mãi mãi.

Gió mùa thu bắt đầu nổi lên, lá cây cũng theo ngọn gió rơi xuống, rơi tản mạn ở mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, mỗi một chiếc lá đều là sứ giả của mùa thu.

Ống tay áo ngắn đã được thay bằng ống tay áo dài, chắc là do thời tiết mà khuôn viên và lớp học ồn ào ngày nào giờ đây cũng trở nên im lặng hơn trước.

Tối ngày hôm qua đã nổi gió, sáng sớm thức dậy thì trời đã đổ mưa, cơn mưa đầu tiên của mùa thu cứ đến như thế này.

Cảm giác duy nhất đó chính là rất lạnh, cả người ở bên trong bộ đồng phục nhưng khi gió thổi qua vẫn thấy rất lạnh. Đột nhiên lại thấy hoài niệm những cơn gió mùa xuân ôn hòa đến như vậy. Gió mùa hè thường sẽ mang theo những nỗi nhớ mềm mại và nồng nhiệt, còn gió mùa thu thì lạnh lẽo, nhưng cũng đỡ hơn cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông.

Giờ tự học buổi sáng, lão Dương mặc chiếc áo jacket, tay cầm tập lịch thi đi vào lớp học: "Lịch thi đã có rồi, tiết sau lớp trưởng dán lịch thi lên tường lớp ở đằng sau, nhớ rõ lịch thi, đừng có mà nhầm lẫn, đừng để đến lúc đấy giấy kiểm tra cũng không tìm thấy. Với cả sau lần thi này là họp phụ huynh đấy, học hành cẩn thận.”

“Tôi nói thêm mấy câu, mấy hôm nay trời lạnh rồi, ăn mặc cho ấm vào, đừng để bị cảm lạnh. Mặc hết quần tất vào, mặc ấm quan trọng hơn mặc đẹp.’’
« Chương Trước