Chương 77

Trịnh Duyệt lập tức quay sang khoe khoang với Trương Vấn Thiên, Trương Vấn Thiên không vui nói: “Chương Vũ Miên, cậu không thể có mới nới cũ như vậy chứ.”

Nghe xong câu này, Trình Diệu ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Chương Vũ Miên cầm giấy, quay đầu nhìn Trương Vấn Thiên nói: “Chú ý đến lời nói của cậu đi, đừng nói như thể tớ là người phụ tình cậu vậy. Đây, ôn tập thật kĩ nhé.”

Trương Vấn Thiên lập tức chắp tay nói: “Cảm ơn chị Chương nhé, sau này ai nói chị là người bạc tình, em sẽ là người đầu tiên phản đối.”

Chương Vũ Miên quay đầu lại không trả lời, chuẩn bị lấy sách vật lý ra để ôn tập, cô có thói quen ôn những môn khoa học tự nhiên trước.

Bỗng nhiên cô có cảm giác như ai đó đá vào ghế mình. Lúc đầu cô cũng không để ý, nhích ghế về trước một chút, kết quả là người phía sau lấy bút chọc vào lưng mình, tưởng Trình Diệu có chuyện muốn hỏi đành quay đầu lại, nói: “Cậu có chuyện gì sao?”

Trình Diệu nói: “Cô giáo Chương, bọn họ đều có rồi, của em đâu? Làm giáo viên không được thiên vị học sinh, như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp.”

Chương Vũ Miên nghe xong câu nói này, nửa ngày cô cũng không thể phản ứng lại, đây thật sự là Trình Diệu mà cô quen biết sao?

Trương Vấn Thiên mở miệng tiếp lời: “Anh Trình, anh cũng muốn có sao?”

Trình Diệu hỏi lại: “Từ lúc nào mà tớ không cần rồi?”

Nhìn thấy hai người đều có mà bản thân mình lại không, cậu ấy có một loại cảm giác không được coi trọng. Giống như bản thân mình là người ngoài trong mối quan hệ này.

Không được, cậu vẫn hi vọng trong tim Chương Vũ Miên có một chỗ dành cho mình.

Trương Vấn Thiên dè dặt hỏi: “Vậy, vậy cậu xem, Trịnh Duyệt có tài liệu củng cố toán học rồi, tớ có không?”

Trình Diệu: “Ngày mai tớ sẽ đưa cho cậu.”

Trong chốc lát, thanh âm nói chuyện của Trương Vấn Thiên lại cao hơn vài phần: “Dạ, cảm ơn anh Trình.”

Chương Vũ Miên cũng không tiện nhắc lại nên cô đành phải quay người lại, giúp Trình Diệu viết ra một phần.

Bởi vì Trình Diệu có nền tảng tốt nên viết khá nhanh. Chủ yếu là phải chú ý các sáng tác, liệt kê một vài đoạn văn. Các câu kiến thức trọng điểm khá rộng nên phải ghi nhớ. Lúc viết các sáng tác có thể dùng để mô phỏng lại.

Có lẽ động lực thực sự có tác dụng, khi Chương Vũ Miên bước vào lớp học, Trịnh Duyệt và Trương Vấn Thiên đã ngồi ở chỗ của mình học bài. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô bất giác mỉm cười.

Nếu họ có thể học cùng một trường trung học thì thật tốt.

Nhìn người bạn cùng bàn chăm chỉ như vậy, Chương Vũ Miên lấy vở ghi chép của mình đưa cho cô ấy. Bởi vì Trịnh Duyệt đôi khi hay lơ đãng trong giờ học, giống hệt cô kiếp trước.

Nhìn thấy “bí kíp” mà bạn cùng bàn đưa cho, Trịnh Duyệt mừng rỡ như nhặt được vàng: “Miên Miên cậu thật tốt, tớ mời cậu uống trà hoa nhài."

Thấy Trình Diệu cũng bước vào, Trương Vấn Thiên hỏi: “Hai tuần này chúng ta có tiếp tục ôn tập tiếng Anh không?"

Chương Vũ Miên trả lời: “Hai tuần này phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ nên tạm dừng lại, tớ sẽ nói cho các cậu một số điểm quan trọng của môn Chính trị và Lịch sử, cũng như cách trả lời câu hỏi lớn."

Trịnh Duyệt reo lên: "Miên Miên cậu thật sự là siêu cấp vũ trụ vô địch tốt bụng, kiếp trước tớ chắc chắn đã làm rất nhiều việc tốt mới gặp được một người bạn cùng bàn tốt như cậu."

Trương Vấn Thiên nói giọng chua chát: “Trước đây sao cậu không nói như vậy, chỉ khi ngồi cùng bàn với cô ấy mới nói."

Trước đây thật sự không phải là không muốn nói, mà chủ yếu là không biết. Những kỹ năng và phương pháp trả lời câu hỏi này đều là sau khi cô lưu ban kiếp trước mới phát hiện ra. Giáo viên khi chấm bài trước tiên thích bài làm sạch sẽ, thứ hai là những câu hỏi lớn phía sau, viết dài dòng lê thê là vô ích.

Giáo viên chỉ tìm kiếm những điểm quan trọng, tìm thấy điểm mà họ muốn là được.

Chương Vũ Miên lấy sách Chính trị và Lịch sử cùng vở ghi chép của mình ra rồi quay đầu nói: “Bắt đầu từ Chính trị trước, tớ sẽ giảng cho các cậu một số điểm quan trọng."

Sau khi đánh dấu xong những điểm quan trọng của môn Lịch sử, Chương Vũ Miên lại cầm lấy sách bài tập của Trương Vấn Thiên nói: “Câu hỏi lớn không thể trả lời bằng cách chép nguyên xi một đoạn dài như thế này, giáo viên chấm bài phải xem rất nhiều bài, ban đầu còn có thể tìm từng điểm một, nhưng xem nhiều cũng sẽ thấy phiền."

"Phải trình bày rõ ràng, mạch lạc, quan trọng là phải đọc kỹ đề, biết họ muốn đáp án gì, rồi chúng ta mới điền vào. Còn một điểm nữa, thông thường mỗi điểm tương ứng với một ý trả lời, tất nhiên điều này cũng không phải là tuyệt đối. Phải học cách tóm tắt những điểm quan trọng, những gì không cần thiết thì không cần viết, như vậy khi ôn tập cũng tiết kiệm thời gian, nội dung cần học thuộc cũng ít hơn."

Trịnh Duyệt chợt hiểu ra: “Ra là vì trước đây tớ viết nhiều như vậy mà chỉ được một hai điểm, tớ thấy người khác viết một hai câu cũng được bốn năm điểm, hóa ra là tớ đã không viết đúng trọng tâm."