Chương 75

Trương Vấn Thiên lập tức chắp tay nói: “Cảm ơn chị Chương nhé, sau này ai nói chị là người bạc tình, em sẽ là người đầu tiên phản đối.”

Chương Vũ Miên quay đầu lại không trả lời, chuẩn bị lấy sách vật lý ra để ôn tập, cô có thói quen ôn những môn khoa học tự nhiên trước.

Bỗng nhiên cô có cảm giác như ai đó đá vào ghế mình. Lúc đầu cô cũng không để ý, nhích ghế về trước một chút, kết quả là người phía sau lấy bút chọc vào lưng mình, tưởng Trình Diệu có chuyện muốn hỏi đành quay đầu lại, nói: “Cậu có chuyện gì sao?”

Trình Diệu nói: “Cô giáo Chương, bọn họ đều có rồi, của em đâu? Làm giáo viên không được thiên vị học sinh, như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp.”

Chương Vũ Miên nghe xong câu nói này, nửa ngày cô cũng không thể phản ứng lại, đây thật sự là Trình Diệu mà cô quen biết sao?

Trương Vấn Thiên mở miệng tiếp lời: “Anh Trình, anh cũng muốn có sao?”

Trình Diệu hỏi lại: “Từ lúc nào mà tớ không cần rồi?”

Nhìn thấy hai người đều có mà bản thân mình lại không, cậu ấy có một loại cảm giác không được coi trọng. Giống như bản thân mình là người ngoài trong mối quan hệ này.

Không được, cậu vẫn hi vọng trong tim Chương Vũ Miên có một chỗ dành cho mình.

Trương Vấn Thiên dè dặt hỏi: “Vậy, vậy cậu xem, Trịnh Duyệt có tài liệu củng cố toán học rồi, tớ có không?”

Trình Diệu: “Ngày mai tớ sẽ đưa cho cậu.”

Trong chốc lát, thanh âm nói chuyện của Trương Vấn Thiên lại cao hơn vài phần: “Dạ, cảm ơn anh Trình.”

Chương Vũ Miên cũng không tiện nhắc lại nên cô đành phải quay người lại, giúp Trình Diệu viết ra một phần.

Bởi vì Trình Diệu có nền tảng tốt nên viết khá nhanh. Chủ yếu là phải chú ý các sáng tác, liệt kê một vài đoạn văn. Các câu kiến thức trọng điểm khá rộng nên phải ghi nhớ. Lúc viết các sáng tác có thể dùng để mô phỏng lại.

Ngày thứ hai Trình Diệu và Trình Minh Giang cùng ra ngoài. Một người đi học còn một người đi đón xe.

Vốn dĩ Trình Diệu muốn xin nghỉ buổi sáng để đi tiễn Trình Minh Giang nhưng lại bị ông ấy từ chối.

Chương Vũ Miên cùng mọi người đang tiến hành học phụ đạo buổi sáng thì Trình Diệu tiến vào.

Khi cậu ấy ngồi xuống chỗ của mình, cả ba người đều đồng loạt ngước nhìn cậu ấy.

Sau đó, họ cúi đầu nhìn thấy trong mắt nhau: “Hình như hôm nay Trình Diệu có chút khác so với mọi ngày.”

Chương Vũ Miên cảm thấy hôm nay khuôn mặt cậu ấy trở nên dịu dàng hơn, không còn nét âm u như thường lệ.

Trịnh Duyệt phát hiện Trình Diệu mang cặp sách và đồng phục mới. Đồng phục đợt trước của trường thuộc dạng thoải mái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đôi giày cũng mới. Đặc biệt là nhìn sơ qua đã chắc chắn giá của đôi giày đó không hề rẻ. Trịnh Duyệt đã không ít lần nghe qua đôi chút về gia cảnh của cậu ấy.

Trương Vấn Thiên là người nhận biết rõ ràng nhất được tâm tình người bạn cùng bàn của mình hôm nay không tệ, ngay cả cách đi đứng và nhịp chân cũng không giống với ngày thường.

Trình Diệu ngồi xuống ghế, nói: “Buổi sáng tốt lành.” Cậu ấy mở cặp mình và lấy quà đưa cho mọi người.

Lúc còn ở thành phố Kinh Nam, Trình Minh Giang nói phải mua đặc sản hoặc quà về tặng cho bạn học.

Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng cậu mua bánh ngọt giòn cùng với một vài đồ ăn vặt đặc sắc làm quà tặng cho các bạn.

Sau khi tặng mỗi người một hộp xong, Trình Diệu nói: “Vào dịp Quốc Khánh, tớ được đi thành phố Kinh Nam nên mua là quà tặng cho các cậu đó, vì đường xá xa xôi nên tớ có thời gian rảnh, mỗi món tớ chia đều cho các cậu rồi.”

Chương Vũ Miên nhớ lại lời bố nói vào buổi tối hôm qua, ông tình cờ gặp Trình Diệu và người nhà của cậu ấy. Trình Diệu đã thay đổi rất nhiều, khi nói chuyện cậu cười nhiều hơn trước.

Nhìn chiếc hộp trước mắt, thành phố Kinh Nam, cô không nghĩ rằng bố cậu ấy lại đưa cậu ấy đến thành phố Kinh Nam.

Nền kinh tế ở thành phố Kinh Nam nổi tiếng là vô cùng phát triển, đa số người trẻ tuổi hiện nay đều đến thành phố này để sinh sống và làm việc.

Ba người lần lượt nhận quà của mình rồi cảm ơn cậu ấy.