Chương 73

Trình Minh Giang đặt điện thoại xuống bàn, nói: “Vậy coi như hôm nay chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi. Từ nay về sau, mọi việc liên quan đến Diệu Diệu coi như đã thanh toán xong. Tôi nói vậy không có vấn đề gì chứ?”

Vợ chồng Trình Thắng gật đầu đồng ý, miễn là lấy được tiền là được. Chỉ có điều Lư Thúy Vân nghĩ đến số tiền hàng chục vạn mà Trình Thắng đã đánh bạc thua trước đây lại cảm thấy đau lòng.

Khi họ rời đi, căn phòng rơi vào im lặng. Vợ chồng Trình Thắng ngồi đó, vẻ mặt phức tạp. Họ vừa mừng vì sắp nhận được một khoản tiền lớn, vừa cảm thấy có lỗi khi nghĩ đến cách mà họ đã đối xử với Trình Diệu suốt những năm qua.

Trình Hạo cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Cậu bắt đầu nhận ra rằng mình đã sai khi đối xử tệ bạc với Trình Diệu bấy lâu nay.

Ông Trình thở dài, lắc đầu. Ông hy vọng rằng từ nay về sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn cho Trình Diệu. Dù sao đứa nhỏ đó đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

Bước ra khỏi nhà hàng, Trình Diệu ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh sao. Lần đầu tiên sau bao năm, cậu cảm nhận được phía trước là tương lai tươi sáng và tràn đầy hy vọng. Tình yêu thương và sự ủng hộ của bố là ngọn hải đăng soi đường cho cậu vượt qua mọi khó khăn để đạt được ước mơ. Bóng Trình Diệu khuất dần trong màn đêm đen, nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa hy vọng và quyết tâm đã được thắp lên, sẽ soi sáng cho cậu trên mọi bước đường phía trước.

Ngày thứ hai Trình Diệu và Trình Minh Giang cùng ra ngoài. Một người đi học còn một người đi đón xe.

Vốn dĩ Trình Diệu muốn xin nghỉ buổi sáng để đi tiễn Trình Minh Giang nhưng lại bị ông ấy từ chối.

Chương Vũ Miên cùng mọi người đang tiến hành học phụ đạo buổi sáng thì Trình Diệu tiến vào.

Khi cậu ấy ngồi xuống chỗ của mình, cả ba người đều đồng loạt ngước nhìn cậu ấy.

Sau đó, họ cúi đầu nhìn thấy trong mắt nhau: “Hình như hôm nay Trình Diệu có chút khác so với mọi ngày.”

Chương Vũ Miên cảm thấy hôm nay khuôn mặt cậu ấy trở nên dịu dàng hơn, không còn nét âm u như thường lệ.

Trịnh Duyệt phát hiện Trình Diệu mang cặp sách và đồng phục mới. Đồng phục đợt trước của trường thuộc dạng thoải mái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đôi giày cũng mới. Đặc biệt là nhìn sơ qua đã chắc chắn giá của đôi giày đó không hề rẻ. Trịnh Duyệt đã không ít lần nghe qua đôi chút về gia cảnh của cậu ấy.

Trương Vấn Thiên là người nhận biết rõ ràng nhất được tâm tình người bạn cùng bàn của mình hôm nay không tệ, ngay cả cách đi đứng và nhịp chân cũng không giống với ngày thường.

Trình Diệu ngồi xuống ghế, nói: “Buổi sáng tốt lành.” Cậu ấy mở cặp mình và lấy quà đưa cho mọi người.

Lúc còn ở thành phố Kinh Nam, Trình Minh Giang nói phải mua đặc sản hoặc quà về tặng cho bạn học.

Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng cậu mua bánh ngọt giòn cùng với một vài đồ ăn vặt đặc sắc làm quà tặng cho các bạn.

Sau khi tặng mỗi người một hộp xong, Trình Diệu nói: “Vào dịp Quốc Khánh, tớ được đi thành phố Kinh Nam nên mua là quà tặng cho các cậu đó, vì đường xá xa xôi nên tớ có thời gian rảnh, mỗi món tớ chia đều cho các cậu rồi.”

Chương Vũ Miên nhớ lại lời bố nói vào buổi tối hôm qua, ông tình cờ gặp Trình Diệu và người nhà của cậu ấy. Trình Diệu đã thay đổi rất nhiều, khi nói chuyện cậu cười nhiều hơn trước.

Nhìn chiếc hộp trước mắt, thành phố Kinh Nam, cô không nghĩ rằng bố cậu ấy lại đưa cậu ấy đến thành phố Kinh Nam.

Nền kinh tế ở thành phố Kinh Nam nổi tiếng là vô cùng phát triển, đa số người trẻ tuổi hiện nay đều đến thành phố này để sinh sống và làm việc.

Ba người lần lượt nhận quà của mình rồi cảm ơn cậu ấy.