Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc họ cãi nhau thì Trình Hạo không có mặt ở đó, khi trở về nhà Trình Hạo cũng không biết bố mẹ cãi nhau vì lý do gì, cậu cho rằng vẫn là mấy chuyện vặt vãnh giống như trước. Vì thế cậu trở về phòng, cậu đóng cửa lại, cố gắng tách biệt bản thân khỏi thế giới bên ngoài cánh cửa. Cậu lấy máy MP3 trên bàn, đeo tai nghe vào tai, vặn âm lượng đến mức tối đa rồi nằm trên giường, nhắm mắt lại. Cậu cũng không biết mình đang ngủ hay đang suy nghĩ về điều gì.

Trình Diệu đưa Trình Minh Giang tới một khách sạn gần đó để nhận phòng. Sau đó cùng nhau đi ăn tối, trên đường đi không ai nhắc đến chuyện vừa nãy. Trình Minh Giang chỉ tiếc là nhiều năm như vậy không trở về, Bắc Thủy đã thay đổi rất nhiều, nhiều nơi được tu sửa lại, bây giờ đường đi cũng không còn nhớ rõ nữa.

Trình Diệu đưa Trình Minh Giang đi ăn mì của quê hương, Bắc Thủy ở phía bắc nên hầu hết đều có món mì này. Trình Minh Giang sống ở phía Nam nhiều năm, mặc dù có thể tìm được những quán bán mì của Bắc Thủy, nhưng không phải chính gốc nên khó có thể cảm nhận được hương vị của quê hương.

Món mì hôm nay có vị giống hệt hồi nhỏ ông ấy hay ăn, vì vậy ông ấy đã ăn một mạch hai bát. Ăn xong sợi mì cuối cùng ông đặt đũa xuống, nói: “Ngon quá đi, mùi vị không thay đổi vẫn hệt như xưa, cuối cùng cũng được nếm lại.”

Sau đó ông ấy hét lên: “Ông chủ, cho tôi một bát nước mì.” Sau đó quay sang Trình Diệu, nói: “Ăn mì thì phải uống nước mì, như vậy mới là ăn đúng cách.”

Trình Diệu chỉ mím môi nói: “Vậy bố ăn nhiều một chút.”

“Nước mì bàn số ba có rồi, còn ai muốn thêm nữa không?” Ông chủ hỏi.

Trình Diệu: “Làm phiền ông chủ cho chúng tôi thêm một bát nữa nhé, cảm ơn.”

Ông Trình có vẻ xấu hổ, nói: “Minh Giang, vừa nãy để cháu chê cười rồi. Trình Thắng đã lấy của cháu bao nhiêu tiền? Cháu tính đi, cậu sẽ từ từ trả lại cho cháu.”

Trình Minh Giang đặt cái bát trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu, cậu nói như vậy làm cháu cảm thấy có chút xa cách, sao cháu có thể yêu cầu cậu trả lại số tiền này chứ? Hơn nữa, số tiền này vốn là để mọi người giúp cháu chăm sóc con trai, chẳng phải bây giờ Trình Diệu vẫn khỏe mạnh như này sao, cháu còn phải cảm ơn mọi người, chuyện tiền bạc sau này đừng nhắc đến nữa.”

Trình Diệu: “Ông nội, chuyện này ông đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

Nghe vậy, Trình Minh Giang mỉm cười, con trai đây là giúp ông ấy nói chuyện, điều này khiến trong lòng ông ấy cảm thấy rất vui mừng. Ông Trình cũng không tiện nói thêm, nhưng trong lòng ông đã âm thầm quyết định, sẽ để dành tiền giúp Trình Diệu vào đại học.

Trình Minh Giang suy nghĩ một chút rồi nói: “Diệu Diệu, hay là con cùng bố trở về thành phố Kinh Nam học tập đi.”

Trình Diệu ngước mắt lên, nói: “Việc này trước đó không phải đã thỏa thuận rồi sao?”

Trình Minh Giang vốn trước đó đã đồng ý, nhưng lúc đó ông ấy làm sao biết được trong nhà lộn xộn như vậy. Nghĩ tới tình huống ngày hôm nay, ông ấy thực sự không muốn Trình Diệu tiếp tục ở lại đây nữa. Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng ông ấy nghe mọi người trong công ty nói rằng gia đình hòa thuận hay không đối với sự trưởng thành của con cái có ảnh hưởng rất lớn. Nếu biết sớm hơn, ông ấy đã không đồng ý dễ dàng như vậy, bây giờ thật khó để thất hứa.
« Chương TrướcChương Tiếp »