Trịnh Duyệt: “Ồ, vậy cậu cũng không ở lại đây, lát nữa tớ hỏi Miên Miên một chút, xem cậu ấy làm gì trong kỳ nghỉ, chứ không một mình tớ cũng rất buồn chán.”
Trương Vấn Thiên lại quay đầu hỏi Trình Diệu: “Trình ca, nghỉ lễ cậu đi đâu, có thể hẹn hai cậu ấy đi chơi không?”
“Không được, tớ có việc.”
Lời Trình Diệu nói Chương Vũ Miên đều nghe thấy hết, nghỉ lễ có việc, chả nhẽ cậu ấy lại đến công trường làm việc?
Trình Diệu thật sự có việc, không phải đi làm ở công trường. Mà là ông nội cậu bảo, nghỉ lễ ông muốn đi gặp một người bạn, muốn Trình Diệu đi cùng. Điểm đến là thành phố Kinh Nam, vé tàu cũng mua hết rồi, mười giờ sáng mai tàu sẽ khởi hành.
Mọi người đã quen với sự lạnh lùng ít nói của Trình Diệu, chẳng ai hỏi cậu ấy đi làm gì.
Sau tiếng chuông tan học.
Học sinh trong lớp ùa ra như chim sắp về tổ, vội vàng thu dọn sách vở và chạy ra khỏi lớp. Giống như nếu chậm một giây sẽ bị giáo viên giữ lại, lao đi như một mũi tên.
Mặc dù ngày nào cũng về nhà, nhưng về nhà trước dịp nghỉ lễ, cảm giác đem lại không giống như bình thường. Giống như có miếng bánh ngọt khổng lồ ở nhà, thu hút các tín đồ yêu thích đồ ngọt về nhà hưởng thụ.
Trịnh Duyệt kìm nén cả buổi cuối cùng cũng cũng hỏi: “Miên Miên, nghỉ lễ Quốc Khánh cậu có đi chơi ở đâu không?”
“Lễ Quốc Khánh, tớ với em gái sẽ về quê thăm ông bà ngoại.” Chương Vũ Miên vừa thu dọn sách vở vừa trả lời.
Hai ngày trước, ông bà gọi điện nói ông bà ở quê nhớ hai chị em họ, hiện tại hoa quả trên cây đều ăn được rồi, gọi chị em họ về hái. Nghỉ lễ có thể ở lại quê với ông bà thêm vài ngày.
Lần trước, dịp nghỉ hè hai chị em về quê ở đó hơn hai tuần. Bây giờ nghĩ lại cũng đã hơn một tháng chưa về gặp ông bà.
Thấy mọi người đều có dự định cho kỳ nghỉ, Trịnh Duyệt phát hiện cô chỉ có thể ở nhà xem phim trong bảy ngày nghỉ. Nghỉ lễ năm nay bố mẹ cô đều phải trực ban, trong nhà chỉ có một mình cô, như vậy cũng tốt.
Tự do, không ai nói gì khi cô xem tivi.
“Chương Vũ Miên cậu cũng về quê, thế ngày mai chúng mình cùng bắt xe nhé.” Trương Vấn Thiên nói tiếp.
“Được,vậy ngày mai chúng mình bắt chuyến sớm nhất, đến lúc đó gặp nhau ở bến xe nha.” Chương Vũ Miên nói xong đang định khoác cặp đi, vừa đứng dậy cô quay đầu nói: “Duyệt Duyệt, tớ muốn đi dạo mua chút đồ, cậu muốn đi cùng tớ không? ”
“Đi chứ sao lại không, đợi tớ chút xong ngay đây.” Nói xong Trịnh Duyệt liền nhét bài kiểm tra vào cặp sách.
Lúc Chương Vũ Miên quay đầu lại nhìn, thì Trình Diệu đã đi rồi, chỗ ngồi trống không.
Bài viết lần trước Chương Vũ Miên gửi đi đã được thông qua, sau khi về cô ấy dùng điện thoại của mẹ đăng nhập QQ lấy phương thức liên lạc của biên tập. Bởi vì việc liên lạc trên QQ bất tiện, nên cô đã để lại số điện thoại.
Do Chương Vũ Miên là trẻ vị thành niên gửi bài viết, nên cần điền thông tin người giám hộ, tiền nhuận bút cũng chỉ có thể gửi cho người giám hộ. Vấn đề này không có gì, dù sao cô cũng không có thẻ ngân hàng.
Cuối cùng, thông qua bàn bạc trao đổi cô đã quyết định để lại thông tin của mẹ, ngày hôm qua tiền phí nhuận bút đã được chuyển vào tài khoản, mẹ bảo tiền phí nhuận bút này là do cô tự kiếm được, nên tiền cô sẽ tự quản lý.
Đây là lần đầu tiên trong đời Chương Vũ Miên kiếm tiền dựa vào năng lực của mình, cô định mua cho mỗi người trong gia đình một món quà nho nhỏ, với một chút quà, đồ ăn đem biếu ông bà ngoại.
Cả đời họ sống tiết kiệm, cô muốn họ được tận hưởng hạnh phúc.
Kiếp trước, sau khi Chương Vũ Miên tốt nghiệp đại học, lúc đó cô mới nhận được đồng lương đầu tiên, lại phải chi trả tiền nhà, chi phí sinh hoạt, cũng không dư dả bao nhiêu. Chỉ có thể vào dịp Tết cho họ được chút tiền, nhưng họ lại không nỡ tiêu, tiết kiệm tất cả.
Lần này Chương Vũ Miên định trực tiếp mua đồ, dù sao họ cũng không trả lại được.