Sau khi Trình Diệu trở về nhà, lấy chìa khoá từ trong túi ra chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy tiếng động từ bên trong.
“Ba, ba mua xe đạp mới cho con à, chiếc xe trước đây của con vẫn còn tốt, cho con tiền không phải tốt hơn sao.” Trình Hạo vẫn thấy có chút tiếc, liền nói: “Hay là chúng ta trả lại đi, xe đạp của con vẫn còn đạp được, đến lúc đó ba đưa tiền cho con là được rồi.”
Trình Thắng vừa nói vừa chửi rủa: “Bớt suy nghĩ lung lung đi, chiếc xe này là cho Trình Diệu.”
Lư Thuý Vân từ trong bếp bước ra, mắng: “Cho nó ăn học chưa đủ, còn phải mua xe đạp mới cho nó, ông nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu à?”
Có một thời gian trong lớp bỗng nổi lên xu hướng học môn Toán, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy các bạn học cầm cuốn sách Toán và học chăm chỉ.
Chương Vũ Miên vẫn giữ thói quen luyện tập tiếng Anh trước ba mươi phút, đồng thời cũng giúp bạn bè cùng luyện tập.
Hôm nay là Trình Diệu giảng giải.
Nghe từng từ tiếng Anh được Trình Diệu giải thích, Chương Vũ Miên không khỏi nghĩ rằng, cậu ấy sau khi tốt nghiệp lớp mười hai thì sẽ đi du học, có lẽ cậu ấy đã chuẩn bị trước ngôn ngữ .
Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị, khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh của bản thân hiện nay là kết quả của việc làm việc vài năm tại các công ty nước ngoài, cùng với việc thi đậu các chứng chỉ đại học cấp bốn cấp sáu, từ đó mới có được nền tảng cơ bản .
Hiện tại, cùng chung môi trường học tập và cùng chung giáo viên, khả năng nói tiếng Anh của Trình Diệu đã rất tốt, quả thật là những người ưu tú sẽ tỏa sáng ở bất cứ nơi nào.
“Miên Miên?” Trình Diệu vẫy bút trước mặt Chương Vũ Miên, gọi tên cô nhiều lần nhưng không thấy phản hồi .
“A” Chương Vũ Miên giật mình, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, lật cuốn sách hỏi: “Đọc xong rồi sao?”
Trình Diệu “Ừm” một tiếng, vừa đọc xong cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn cô thì thấy ánh mặt cô thất thần, dường như đang nghĩ về điều gì đó, cũng giống như đang ngẩn ngơ.
“Thật ngại quá, vừa rồi tớ đang suy nghĩ vài chuyện.” Chương Vũ Miên mím môi và nói .
Sau đó, cô vươn vai dãn cơ và nói: “Vậy chúng ta tiếp tục nhé.”
Sau khi Trình Diệu kết thúc giảng giải, Chương Vũ Miên cảm thấy nền tảng kiến thức cơ bản của cậu ấy rất tốt, có một số kiến thức mà cô chưa từng nghĩ đến. Cô suy nghĩ một lúc và nói: “Trình Diệu, nền tảng cơ bản của cậu còn tốt hơn so với tớ, trong nửa giờ sau cậu còn có thể luyện tập những thứ khác.”
Nói xong cô lén lút ngước lên nhìn, phát hiện Trình Diệu cũng đang nhìn chăm chú vào cô. Trong khoảnh khắc ấy, cậu ấy vội hướng ánh mắt qua chỗ khác, trong ánh mắt có chút chột dạ, thế này là sao vậy?
Trình Diệu: “Tớ còn chưa biết hết về các ký hiệu ngữ âm, cô giáo Tiểu Chương không muốn dạy một học sinh như tớ nữa sao?”
Sau khi nghe xong điều này Chương Vũ Miên cảm thấy có chút kỳ lạ, nghe giống như cô đang trở thành một người phụ nữ vô tình bỏ rơi người khác, trong giọng nói của cậu ấy côn còn nghe ra một chút tủi thân.
Tại sao con người này so với trước đây lại có thay đổi lớn đến vậy? Chẳng lẽ cậu ấy là người chậm tiếp thu, chỉ là trước đây không thân thiết nên không nhận ra?
Nhưng như thế cũng không đúng. Ở khϊếp trước, cậu ấy từng là bạn cùng bàn hơn một học kỳ với mình. Nếu suy nghĩ kỹ, cậu ấy không thể nào là người chậm tiếp thu được, hồi đó cậu ấy vẫn luôn lạnh lùng.