Bỗng nhiên cô cảm thấy như vậy cũng không tệ, vừa giúp bạn các bạn cùng lớp, vừa giúp cô ôn lại kiến thức.
Trịnh Duyệt nhìn những ghi chép trong tay mà cảm động đến rơi nước mắt.
Chương Vũ Miên nhìn biểu cảm có chút hơi quá của cô ấy mà cảm thấy có chút buồn cười.
Nhìn thấy buổi dạy kèm đã bắt đầu ở hàng đầu, Trương Vấn Thiên nhìn anh bạn cùng bàn của cậu, sao lại không có phản ứng gì cả vậy?
Có lẽ ánh mắt của Trương Vấn Thiên quá rõ ràng,Trình Diệu lấy từ trong ngăn bàn ra một tờ đề toán, bảo Trương Vấn Thiên làm trước một chút để xem nền tảng của cậu ấy như thế nào.
Khi Trương Vấn Thiên thấy đề bài được chép tay, trong lòng cảm thấy có cảm tình với Trình Diệu hơn.
Người bạn này thật đáng tin cậy, chỉ cần nhìn vào sự tận tâm này, trong giờ tự học dù nói gì cũng phải nghiêm túc làm bài.
Tiết học đầu tiên là tiết Ngữ Văn của thầy Dương, thầy Dương đã thông báo một việc.
Đó là trong học kỳ này sẽ thay giáo viên toán, giáo viên mới là nữ, cô ấy có kinh nghiệm giảng dạy rất phong phú và xuất sắc. Còn một việc nữa là giáo viên mới hôm nay có việc nên tiết học sẽ chuyển sang ngày mai, hôm nay cả lớp sẽ học Ngữ Văn thay vì Toán.
Thực ra thầy Dương còn nói sót một điều, đó là giáo viên mới là vợ của thầy hiệu trưởng và còn là dì của Phùng Hiểu Mẫn.
Về việc là dì của Phùng Hiểu Mẫn, sau này là do cô ấy tự tiết lộ sau này, ban đầu cô ấy nói chuyện trong lớp không kiêu ngạo như vậy.
Sau đó dì của cô ấy đối xử với cô ấy khá tốt, thường xuyên đưa cô ấy đi ăn, mua quần áo cho cô ấy nên con người cũng trở nên có phần kiêu ngạo. Ban đầu còn hơi sợ chú mình, nhưng khi ngày càng có nhiều người nịnh bợ cô ấy hơn, cô ấy cũng không còn kiềm chế như trước nữa.
Đây cũng chính là lý do khiến Chương Vũ Miên không thích cô ấy lắm, cô luôn cảm thấy cô ấy có chút kiêu ngạo, dựa vào quyền lực để ức hϊếp người khác.
Sau tiết học, trong lớp tràn ngập bầu không khí thay đổi giáo viên dạy toán.
Học sinh A: “May quá, đã đổi giáo viên rồi, nếu không với điểm số của mình thì học bù đến khi đậu cũng vô ích.”
Bạn học B : “Hahaha”
Bạn lớp C: “Chúng ta thật may mắn.”
Bạn lớp D: “Giáo viên mới là nữ, mình nghĩ chắc sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“Tớ vốn còn lo cho tiết học toán chiều nay nhưng giờ hoàn toàn không cần lo nữa rồi” Trịnh Duyệt duỗi lưng nói.
Trương Vấn Thiên: “Cũng không biết cô giáo mới thế nào.”
Chương Vũ Miên: “Hai cậu bây giờ đều quyết định bù điểm toán rồi nên chỉ cần từ từ nâng cao điểm số lên là được, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Trịnh Duyệt gật đầu: “Miên Miên nói đúng, chỉ cần điểm số của tớ cải thiện thì sẽ không còn bị để mắt tới nữa.”
“Cậu nghĩ đẹp quá, cậu còn muốn cô giáo để mắt tới cậu vì điểm số của mình sao.” Trương Vấn Thiên đáp lại.
Trịnh Duyệt cũng không chịu thua: “Tớ đang nói chuyện với Miên Miên, liên quan gì đến cậu, cậu lo cho bản thân mình trước đi.”
Nhìn thấy lại sắp cãi nhau, Chương Vũ Miên vội vàng nói: “Đừng cãi nhau nữa, các cậu không phải đều muốn có điểm số tốt trong kỳ thi này sao? Từ ngày mai, hãy đến trường sớm hơn nửa tiếng, tớ sẽ dạy các cậu tiếng Anh.”
Chương Vũ Miên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có đến hay không, các cậu tự quyết định, đây chỉ là gợi ý của tớ mà thôi. Dù sao mỗi sáng tớ cũng phải ôn tập, cũng tiện thể hướng dẫn các cậu.”
Trình Diệu lười biếng dựa vào bàn phía sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đến đi, làm phiền cô Tiểu Chương rồi.”
Chương Vũ Miên đột nhiên đứng sững tại chỗ, cô thậm chí còn không dám quay đầu nhìn về phía sau, chỉ có thể cúi đầu giả vờ nhìn vào chữ trên sách. Gợi ý này là dành cho Trịnh Duyệt và Trương Vấn Thiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ tham gia. Câu “cô Tiểu Chương” của cậu ấy như ném một viên đá, tạo ra những gợn sóng trong lòng cô.
Tại sao bây giờ mối liên hệ giữa họ ngày càng nhiều hơn, chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu rồi sao?
Nhưng lý trí mách bảo cô rằng, họ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời nhau, nhiều nhất là bốn năm sau họ cũng sẽ không còn liên lạc gì. Dù sao thì khi đó, mỗi người đã ở nơi khác nhau, cách nhau bởi bờ biển Đại Tây Dương.
“Miên Miên, tớ sẽ đến sớm, cậu nói tiếng Anh nghe hay lắm.” Trịnh Duyệt giơ tay ra hiệu.
Trương Vấn Thiên đưa tay nhìn về phía trước: “Mình như đã thấy điện thoại đang vẫy tay với mình rồi.” Sau đó nói: “Trịnh Duyệt, điểm tiếng Anh của cậu cũng không tệ, còn cần bổ túc, không để cho chúng tớ một con đường sống sao.”
Trình Diệu: “Vẫn còn cần cải thiện.”
Cậu ấy đã nói như vậy, nên Chương Vũ Miên cũng không biết nói gì thêm.
Thế là nhóm học tập của họ đã được thành lập thành công. Hình như cũng khá tốt, ít nhất tuổi trẻ đã có thêm một điều để nhớ lại, hơn nữa đó vẫn là một điều có ý nghĩa và giá trị.