Chương Vũ Miên nghịch bút trong tay: “Không vội, dù sao cũng không chạy lại các cậu ấy, đợi mọi người xem xong rồi lên xem cũng không muộn.”
Thực ra lúc thi xong, cô đã tính sơ, có lẽ cũng không quá tệ. Đây chỉ là kỳ kiểm tra bình thường, cô là người trải qua sóng gió, nên cảm thấy còn ổn.
Trương Vấn Thiên và Trịnh Duyệt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đọc được một câu: “Nhưng tụi tớ tò mò!”
Thế là Trương Vấn Thiên nhanh chóng bước đến bục giảng, chưa kịp chen vào trong đã nghe thấy có người hét lên: “Quá trâu bò, Chương Vũ Miên hạng bảy, tổng điểm 505, hạng 272 toàn khối.”
Một người khác nói: “ Trình Diệu cũng lợi hại không kém, hạng ba lớp, tổng điểm 580, hạng 145 toàn khối.”
Chương Vũ Miên nghe xong thành tích cũng chẳng có cảm giác gì, đều nằm trong dự đoán. Nhưng thành tích của Trình Diệu của kiếp này dường như tốt hơn kiếp trước một chút, dù sao thì năm lớp 9 cậu ấy cũng sẽ đứng nhất toàn khối thôi.
Sau này cậu ấy chính là người thành công nhất trong lớp này.
Phùng Hiểu Mẫn đi thẳng tới chỗ Chương Vũ Miên hỏi một cách ghen tị: “Chương Vũ Miên cậu học như thế nào vậy? Thành tích tiến bộ cũng quá nhanh rồi. Có có phương pháp gì hiệu quả vậy, chỉ cho chúng tớ với.”
Nói thật thì Chương Vũ Miên không thích Phùng Hiểu Mẫn, có lúc giọng điệu nói chuyện của cậu ấy thật khiến người khác không thoải mái, ví dụ như lúc này đây, biến thành một bộ dáng kiêu ngạo hung hăng trong nháy mắt, nhưng cô vẫn trả lời.
Dù gì cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Chương Vũ Miên: “Phương pháp của mình là…là nắm chắc câu hỏi căn bản, xem kỹ ví dụ mẫu trong sách, mỗi bộ kiểm tra cơ bản luôn chia thành ba mươi phần trăm câu hỏi khó, bảy mươi phần trăm còn lại đều là những câu đơn giản.”
“Giống như tớ đối với những câu hỏi cơ bản thì luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, từ đó có nền tảng tốt để vượt qua những câu khó dễ dàng hơn.”
Trương Vấn Thiên tiện tay lấy bài thi trên bàn cuộn lại, cầm trong tay múa máy rồi nói: “Bạn cùng bàn ạ, sau này tớ sẽ đi theo cậu, gần đây cùng cậu giải toán mà thành tích đã cao hơn ba mươi điểm rồi.”
Nói thật thì không phải công lao của Chương Vũ Miên, khi thành tích quá tệ thì chỉ cần một bước tiến nhỏ cũng đủ làm người khác vui vẻ.
Suy cho cùng lần kiểm tra trước Trình Diệu cao hơn Chương Vũ Miên mười lăm điểm, làm đúng nhiều hơn một câu trắc nghiệm năm điểm.
Đợi đến khi không còn người xem thành tích, Chương Vũ Miên bước lên xem: Ngữ văn: 115, Toán: 106, Tiếng Anh: 141, Sinh: 70, Lịch sử chính trị: 73.
Mỗi môn đều còn có thể tiến bộ hơn nữa, ngữ pháp tiếng anh ở học kỳ sau cô cần phải ghi chép kĩ, kỹ năng trả lời câu hỏi Ngữ văn phải mài giũa hơn, phải đặt mình vào góc nhìn của người ra đề để trả lời câu hỏi đọc hiểu một cách chính xác, các khái niệm toán học và cách giải cần được củng cố, hai môn còn lại do cuộc sống thường ngày không tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Trong những ngày nghỉ, có một điều khiến Chương Vũ Miên không thể chịu được đó chính là việc mẹ cô hàng ngày chạy đi chạy lại làm bữa trưa cho họ nên bố cô đã ăn bánh bao vào bữa trưa để tiết kiệm tiền.
Cô tình nguyện nấu ăn ở nhà và mang cho bố ở công trường, để mẹ nghỉ trưa và bố có sức làm việc.
Như thường lệ, sau khi thức dậy, cô chạy đi làm bữa sáng, sau đó gọi Chương Thanh Phong dậy.
Tắm rửa xong, cô bắt đầu học tiếng Anh và giám sát bài tập về nhà của em trai.
Đến khi làm xong bài thì đã gần mười giờ rưỡi.
Chương Vũ Miên vào bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Bố cô thích mì, cô định làm một ít mì xào. Thời tiết buổi trưa khá nóng, cô đã nấu canh đậu xanh từ sáng sau đó mang vào tủ lạnh để bố cô giải nhiệt.