Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 109

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng cô chỉ là không muốn mở miệng.

Cuối cùng, Trình Diệu đành phải thở dài cầm lấy quần áo và cho rằng cô thực sự cố chấp.

Bởi vì là tiết mục độc nhất cộng thêm sự tò mò của mọi người trong đó cho nên ngay khi âm nhạc tiết mục của họ vang lên, nó đã được chào đón bằng sự cổ vũ từ khán giả.

Chương Vũ Miên đã thực hiện một số thiết kế khi bước lên sân khấu. Tất cả đều áp dụng nghi thức truyền thống và thực hiện một số thay đổi để phù hợp với phong cách âm nhạc của họ.

Ban đầu trong phần mở đầu, mọi người đều giữ nguyên động tác của riêng mình. Chương Vũ Miên đã thêm một số cách diễn đạt và thơ từ cho mỗi người để không bị đơn điệu và thể hiện được đặc trưng của mỗi người.

Sức hấp dẫn của cổ phong thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Thầy Dương mỉm cười khi thấy điều này. Hôm qua, những đứa trẻ này đã giữ lại một chút bất ngờ.

Đúng vậy, hôm qua họ chỉ nhảy phần có vũ đạo và lược bỏ phần mở đầu và kết thúc.

Đến lúc này, phía dưới đã vang lên tiếng reo hò.

Lý Khả thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ? Tớ có chút căng thẳng.”

Trịnh Duyệt an ủi: “Đừng sợ, chỉ cần làm theo những gì chúng ta thường luyện tập. Phần mở đầu sẽ kết thúc sau 10 giây nữa. Mọi người cố gắng nhé.”

Khi âm nhạc tiếp tục thay đổi, chiếc quạt trên tay cũng thay đổi tương ứng. Nhảy cổ điển phương Đông có thể tốt vẻ đẹp hình thái của người con gái. Thiếu nữ 14,15 tuổi đang ở độ tuổi nở hoa.

Họ trên sân khấu là những bông hoa rực rỡ nhất vào lúc này.

Sau khi rời khỏi sân khấu, Chương Vũ Miên nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, lấy chiếc áo khoác dày từ tay Trình Diệu và quấn lại.

Tuy trời có nắng nhưng vẫn đang là mùa đông, vừa rồi không có áo khoác nên lúc này Chương Vũ Miên vẫn hơi lạnh. Cô không ngừng xoa tay để giữ ấm.

Khoảng hơn mười phút sau, hai tiết mục đã được biểu diễn trên sân khấu.

Trình Diệu đưa ly nước cùng túi xách từ phía sau. Chương Vũ Miên quay đầu nhìn lại.

Trình Diệu không ngờ rằng Chương Vũ Miên đột nhiên quay lại và đến quá gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Trình Diệu lại ngửi thấy mùi hoa nhài trên người cô, mùi hương đó khi anh giúp cô cầm áo cũng đã thấy nhưng nó rất nhẹ.

Nhưng bây giờ thì nó thấm cả vào trong lòng. Khuôn mặt của cô ấy hơi mập mạp, mũi đỏ ửng vì lạnh, trông có vẻ ngốc nghếch.

Cảm thấy lúc này có chút xấu hổ, Chương Vũ Miên vội vàng quay người lại và nói: “Cảm ơn.” Chương Vũ Miên đặt tay lên trái tim mình và cảm nhận được âm thanh đập thình thịch.

Sau khi bình tĩnh lại, Chương Vũ Miên mở túi ra. Bên trong túi có bánh mì và sữa.

Nước trong cốc cũng ấm nóng, nhiệt lượng được truyền đến tay qua cốc nước, dần lan tỏa đến tận đáy lòng.

Chương Vũ Miên nói với Trịnh Duyệt đang ở bên cạnh: “Duyệt Duyệt, cậu có muốn ăn gì không?”

Trịnh Duyệt lắc lắc chiếc túi trong tay: “Không cần, Trương Vấn Thiên cũng vừa mới mang tới cho tớ.”

Cao Tinh Tinh ở phía trước nói đùa: “Ôi chao, sao không có ai mang đến cho tớ vậy? Tớ ghen tị quá.”

Chương Vũ Miên nghe xong câu nói đùa nên sợ người phía sau nghe thấy. Cô lấy sữa và bánh mì từ trong túi ra rồi nhét vào trong ngực Cao Tinh Tinh: “Mau ăn nhiều một chút, giữ nó trên tay cũng lạnh lắm.”

Cao Tinh Tinh lấy một miếng bánh mì. Cậu ấy xấu hổ không lấy sữa vì trong túi chỉ có một hộp.

Sau khi toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, thầy Dương đề nghị chụp ảnh tập thể.

Như vậy, họ đã có bức ảnh tập thể đầu tiên.

Sau đó, nhóm nhảy của họ đã chụp ảnh tập thể cùng nhau. Đây là điều khó tránh khỏi và không có cách nào để từ chối.

Cuối cùng là Trịnh Duyệt muốn chụp ảnh cùng Miên Miên nên đã nói cái gì mà bạn thân sao có thể không có bức ảnh chung nào.

Chuyện này cứ thế xảy ra mà cô không biết mình đã chụp bao nhiêu bức ảnh. Mỗi lần chụp ảnh, cô đều mỉm cười nên sắc mặt của cô có chút cứng nhắc.

“Này, bốn người chúng ta cùng chụp một bức ảnh đi.” Trương Vấn Thiên đề nghị.

“Được nha, được, hãy nhờ một bạn cùng lớp giúp chúng ta chụp một bức ảnh nhé.” Nói xong, Trịnh Duyệt đã đi tới và đứng cạnh Chương Vũ Miên.

Từ trái sang phải là Trương Vấn Thiên, Trịnh Duyệt, Chương Vũ Miên và Trình Diệu.

Chương Vũ Miên đưa tay nắm lấy cánh tay của Trịnh Duyệt và mỉm cười nhìn vào camera.

“Các cậu xem có được không. Nếu không được thì là tại Vấn Thiên, cậu ấy là người xấu nhất trong bốn người.” Người bạn cùng lớp giúp chụp ảnh cũng không quên nói vài câu về Trương Vấn Thiên.

“Hãy để tớ xem xem.” Trịnh Duyệt cầm lấy điện thoại và nhìn nó với vẻ mặt chán ghét.

Trương Vấn Thiên thầm nghĩ nó tệ đến thế sao? Cậu cầm lấy và xem thử: “Cái người da đen kia là cậu ấy thật sao?”

Trình Diệu đi tới xem thử: “Đúng là ngoại hình của cậu bị xấu đi, lát nữa nhớ gửi ảnh cho tớ.”

“Sau này những bức ảnh này sẽ được gửi đến nhóm nhỏ bốn người của chúng ta. Tớ phải cất giữ cẩn thận. Đây là bằng chứng của tuổi trẻ.” Trịnh Duyệt nghiêm túc nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »