Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Những Năm Tháng Tôi Còn Là Kẻ Cặn Bã

Chương 108

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Vấn Thiên rất thích vỗ vai Trịnh Duyệt, nhưng Trịnh Duyệt lại không cao như vậy, muốn vỗ cũng không vỗ được. Cuối cùng chỉ có thể vỗ nhẹ vào cánh tay hoặc là không tình nguyện đá vào hai chân.

“Lại chẳng vậy, ngày mai chúng tớ sẽ là những tiên nữ nổi bật nhất.” Trịnh Duyệt vừa nói lại không quên vỗ nhẹ vào cánh tay của Trương Vấn Thiên.

“Ngày mai tớ sẽ mang điện thoại di động đến để chụp ảnh cho các cậu.” Trương Vấn Thiên đã tiến bộ rất nhiều trong kỳ thi vừa qua và được thưởng một chiếc điện thoại di động. Cậu ấy rất ít khi mang nó đến trường.

Chương Vũ Miên hơi hoài nghi về độ phân giải. Mặc dù ảnh chụp bằng điện thoại ở hiện tại không rõ nét như sau này nhưng nghĩ lại thì cũng không có ai có máy ảnh.

Cô cũng không thực sự thích chụp ảnh vì cô không ăn ảnh lắm. Nói một các tương đối thì quay video thì tự nhiên hơn. Điện thoại di động ngày này có lẽ chưa có chức năng quay video.

“Miên Miên, cậu đang nghĩ gì thế?” Trịnh Duyệt hỏi Trương Vũ Miên đang có chút ngẩn ngơ.

“À, không... không có gì, dọn dẹp một chút rồi về nhà thôi.” Chương Vũ Miên quay lại thu dọn cặp sách. Cô tạm thời chưa thay trang phục mà khoác chiếc áo khoác dày ngoài Hán phục để về nhà thay lại sau.

Ngày hôm sau, Chương Vũ Miên dậy sớm để đến trường vì cô cần chịu trách nhiệm về việc trang điểm và tạo hình cho mọi người.

Buổi biểu diễn diễn ra vào ban ngày, mọi người đều đồng ý không trang điểm đậm trên sân khấu mà lựa chọn trang điểm nhẹ nhàng, bình thường.

Kiếp trước cô đã xem rất nhiều video của các blogger làm đẹp và tự luyện tập trước gương nên Chương Vũ Miên khá tự tin vào bản thân.

Lúc đầu cô không muốn học trang điểm nhưng cuối cùng lại vô tình xem được một đoạn video. Cô đã bị sốc và nhận ra sự kỳ diệu của việc trang điểm.

Cô thường không có bạn bè sau khi tan làm nên thường tự luyện tập một mình ở nhà. Trái lại, cô lại có thêm một kĩ năng.

Người đầu tiên được trang điểm xong thì mọi người đều ấn tượng trước kỹ năng trang điểm của Chương Vũ Miên.

Nhìn mình trong gương, Trịnh Duyệt thốt lên: “ A, Miên Miên, đây thật sự là tớ sao? Nhìn đẹp quá.”

Phùng Hiểu Mẫn cũng hùa theo: “Thật sự rất đẹp. Chương Vũ Miên, cậu đã học trang điểm ở đâu vậy? Thế này quá lợi hại rồi.”

“Tớ đã học cái này từ chị gái của tớ trong những ngày nghỉ. Tớ cảm thấy nó cũng vui nhưng không ngờ rằng cuối cùng tớ lại học được.” Chương Vũ Miên tự nghĩ ra và nói.

Sau khi trang điểm xong và luyện tập chào sân khấu khi mở đầu và kết thúc thì đã gần chín giờ rồi. Họ đến sân chơi để tập trung. Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút và kết thúc vào khoảng 2 giờ chiều, sau đó sẽ được nghỉ.

Cô nghe được nhóm trưởng nói về thứ tự biểu diễn của nhóm bốc thăm vào hôm qua là thứ mười.

Hiện tại có thể xem các tiết mục từ các lớp khác.

Thời tiết hôm nay rất dễ chịu. Mặt trời ấm áp mùa đông đã mọc lên từ phía đông, phủ lên sân khấu một tầng ánh sáng.

Tất cả các lớp học đã được sắp xếp theo khu vực trong sân chơi.

Chương Vũ Miên và những người khác cũng trở về chỗ ngồi của lớp mình, các bạn cùng lớp đã giúp họ mang ghế xuống.

Khi họ đi qua, Trương Vân Thiên đã vẫy tay để Chương Vũ Miên và những người khác nhanh chóng đi đến vị trí của mình.

“Trịnh Duyệt, hôm nay trông cậu rất đẹp nha.” Quen với việc hàng ngày ầm ĩ mà Trịnh Duyệt cũng phải đỏ mặt trước lời nói đột ngột của Trương Vấn Thiên và lần đầu tiên cô ấy không chống trả lại.

Trình Diệu vừa mới nhìn thấy họ liền cảm thấy Chương Vũ Miên hôm nay quả thực nhìn rất khác. Cô có một vẻ đẹp đoan trang và thanh lịch. Anh chợt nghĩ đến từ “thục nữ”.

Anh chỉ liếc mắt một cái rồi liền nhìn sang nơi khác. Anh phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía này.

Ngoài ra còn có những âm thanh thì thầm, bàn tán về “tiên nữ” trước mặt.

Chương trình hôm nay không có nhiều bài phát biểu nên các tiết mục nhanh chóng được bắt đầu.

Tiết mục đầu tiên là bài hợp xướng “Cùng một bài hát” của lớp 7. Giọng hát trẻ trung tươi sáng rất phù hợp với bài hát này.

Sau đó lần lượt có các tiết mục vũ đạo, tiểu phẩm, tướng thanh,...

Có thể làm cho mọi người cười không gì khác ngoài tiểu phẩm.

Chương Vũ Miên vẫn còn nhớ rằng tiết mục của họ khá nổi tiếng. Năm sau họ mới chỉ lên lớp 8 và dàn diễn viên ban đầu này sẽ xuất hiện trở lại.

Rất nhanh đã đến tiết mục thứ chín.

Chương Vũ Miên và những người khác cần phải đi lên và chuẩn bị. Lúc này cô mới miễn cưỡng cởi chiếc áo khoác dày rồi đặt nó trên băng ghế.

Mỗi lần đặt áo xuống là nó lại rơi. Khi cô đang đặt lại áo lần nữa thì Trình Diệu nói: “Để anh cầm nó cho em nhé.”

Khi lần đầu tiên nó bị rơi, Trình Diệu chờ cô gái trước mặt lên tiếng. Nhưng cô không nói gì mà thay vào đó bắt đầu vuốt phẳng chiếc áo khoác nặng nề của mình.

Cô cho rằng nó đã được gấp rất kỹ nên chắc chắn sẽ không rơi nữa.

Kết quả nó lại rơi xuống, hiển nhiên là cô có thể cảm thấy tâm tình của mình thay đổi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »