Chương 107

Mọi thứ đều làm một mình.

Chương Vũ Miên nghĩ rằng có lẽ trong mắt các bạn cùng lớp, cô cũng là một kẻ lập dị đi.

Cô đã từng rất thích cảm giác ở một mình.

Lúc này cô chỉ muốn chạy về lớp học trốn nên không nhịn được kéo Trịnh Duyệt tăng tốc độ.

“Này, Miên Miên chậm lại, cậu đi nhanh như vậy làm gì, lại không gấp?” Trịnh Duyệt bị cô kéo đi phải vội bước theo.

Chương Vũ Miên trông gầy gò nhưng đi khá nhanh. Điều này chủ yếu là do cô kiên trì tập thể dục.

“Chúng ta phải nhanh lên, thầy Dương còn đang đợi trong lớp, kết thúc sớm chúng ta cũng được về nhà sớm.” Ngày mai là buổi biểu diễn đầu năm mới rồi, nếu buổi diễn tập hôm nay không có vấn đề gì thì có thể về nhà nghỉ ngơi.

Đợi cho khi đến lớp học, Chương Vũ Miên ngồi vào chỗ ngồi của mình mới cảm thấy an toàn, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chương Vũ Miên không để ý rằng bây giờ ở cửa ra vào và cửa sổ của lớp học đã chật kín học sinh.

Những học sinh này đều tò mò về tiết mục của khối 8 lớp số 12, trang phục họ mặc chỉ thấy trong các bộ phim cổ trang chứ thực tế chưa thấy qua.

Ngay lập tức các nhân vật trong phim cổ trang đều hiện lên trong đầu mỗi người. Thiếu niên nào mà chẳng có một ước mơ về cổ trang.

Không chỉ học sinh các lớp khác mà cả những học sinh lớp số 12 cũng là lần đầu tiên thấy. Lúc này, tất cả ánh mắt đều tập trung vào họ.

“Úi chà, người ta đều là bảy tiên nữ hạ phàm mà lớp chúng ta còn có nhiều hơn một người nữa.” Nam sinh cao lớn ở hàng sau nói đùa.

“Không phải vậy sao, các tiên nữ của lớp chúng ta giấu thật kĩ. Lần này lớp số 12 của chúng ta có thể sẽ chiếm ưu thế vào ngày mai.” Đây là nam sinh hơi mập mạp bình thường rất hay nói đùa nói.

“Các em có thể bắt đầu, trang phục đã sẵn sàng rồi. Các bạn phía sau nhanh chóng xếp bàn sang một bên để các tiên nữ của lớp chúng ta biểu diễn cho chúng ta xem.” Thầy Dương cũng nói đùa.

Thành thật mà nói thì thầy Dương không hề có ý định xem trước. Thầy vốn muốn họ vui vẻ, thư giãn.

Không nghĩ tới lại ngạc nhiên như vậy, nhìn vào trang phục của họ là biết họ đã rất nỗ lực.

Ông ấy có thể đảm bảo rằng tiết mục của họ nhất định sẽ nổi bật và độc đáo nhất ngày mai.

“Nào nào, các tiên nữ xin hãy chuyển chỗ ngồi, tớ sẽ giúp di chuyển bàn.” Trương Vấn Thiên nói với Trịnh Duyệt và những người khác một cách rất lịch sự.

“Được rồi, chàng trai trẻ, hôm nay cậu rất tốt.” Trịnh Duyệt cũng khá hài lòng.

Chương Vũ Miên đứng dậy đứng bên cạnh, Trình Diệu nói vào tai cô: “Làm phiền vị tiên nữ này tránh ra một chút, anh cũng đi qua giúp đỡ.”

Giọng nói ấm áp của cậu ây lọt vào tai, xuyên thấu vào tâm hồn, Chương Vũ Miên lại nghe thấy âm thanh ẩn giấu trong lòng.

Vừa rồi Trình Diệu đáng lẽ đứng sau lưng cô nhưng giọng nói đó lại quá gần rồi.

Lúc này Chương Vũ Miên cảm thấy tai mình nhất định đỏ bừng. Cô vội vàng bước sang một bên, một tay bịt tai lại, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân và không dám nhìn về phía Trình Diệu.

Trình Diệu bước tới cùng với Trương Vấn Thiên dời bàn cùng nhau.

Đợi đến khi địa điểm được dọn sạch, Phùng Hiểu Mẫn lên bục giảng mở nhạc.

Sau khoảng năm phút, âm nhạc dừng lại và tiếng vỗ tay vang lên từ cả lớp.

"Không tệ, gọn gàng, thống nhất, có khí chất duyên dáng của Giang Nam. Tối nay các em về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phát huy bình thường là được." Thầy Dương vừa nói vừa cười và vỗ tay.

“Trịnh Duyệt được nha, vừa này bên ngoài đều nói các cậu nhảy rất đẹp, trang phục cũng đẹp.” Trương Vấn Thiên vỗ vỗ vai Trịnh Duyệt nói.