Chương 106

Tuy nhiên, người ta cho rằng tặng táo vào Giáng sinh là một phong tục của người Trung Quốc, ở nước ngoài không có việc này.

Nhưng cách hiểu của người Trung Quốc về Giáng sinh rất khác với người nước ngoài, những gì Chương Vũ Miên nói cũng chính là suy nghĩ của hầu hết người dân Trung Quốc.

Hiện tại cô gặp phải một vấn đề, đó là vấn đề về trang phục.

Quyết định cuối cùng được thảo luận là lựa chọn giữa đồng phục học sinh và mua Hán phục trực tuyến.

Vào thời điểm này, mọi người còn tương đối xa lạ với Hán phục, chỉ thấy nó trên tivi và ít khi tiếp xúc với nó ngoài đời.

Xem nhiều phim truyền hình như vậy, ai lại không mơ mộng làm tiên nữ. Cho nên chuyện này rất thống nhất, mọi người đều quyết định chọn Hán phục.

Phùng Hiểu Mẫn nói rằng mẹ cậu ấy có tài khoản mua sắm trực tuyến. Tối nay cậu ấy có thể về nhà để chọn một số kiểu dáng và màu sắc, mọi người có thể quyết định vào ngày mai.

Ngày hôm sau, Phùng Hiểu Mẫn mang điện thoại di động đến trường. Mọi người đều thích những bộ Hán phục mà họ nhìn thấy và bộ nào trông cũng rất đẹp.

Nhưng chỉ có thể chọn một bộ.

Trẻ con mới chọn, người lớn muốn hết.

Sau khi xem xét, vì để đảm bảo có thể lấy được trang phục càng sớm càng tốt, Phùng Hiểu Mẫn đã gọi điện cho mẹ cậu ấy và quyết định đặt hàng luôn.

Hơn nữa mong cửa hàng có thể vận chuyển ngay trong hôm nay và có thể trả thêm phí cũng được.

Trang phục đã xong, chỉ còn lại việc trang điểm.

Chương Vũ Miên giơ tay lên và nói: “Tớ biết một chút về trang điểm và làm tóc với Hán phục. Tớ có mái tóc ngắn nên không cần làm gì, tớ có thể giúp tết tóc.”

Trên thực tế ở kiếp trước, Chương Vũ Miên thích văn hóa Hán phục hơn và thường mặc Hán phục khi đi dạo ở phố cổ. Thế nên cô cũng tự mình làm tóc và học rất nhiều cách làm tóc, có lẽ có thể thử xem sao.

Cô có khả năng trang điểm khá tốt.

Trịnh Duyệt: “Không nghĩ tới, Miên Miên cậu có kỹ năng này, nhưng mà chúng ta không có đồ trang điểm.”

Đúng rồi, mũ đội đầu sẽ được tặng khi mua Hán phục, nhưng còn đồ trang điểm thì làm sao?

Cao Tinh Tinh lúc này mới nói: “Thế thì tớ có thể mang đồ của chị gái tớ đến.”

Phùng Hiểu Mẫn: “Vậy bây giờ, về cơ bản vấn đề trang phục đã được giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy chăm chỉ luyện tập nhé.”

Đạo cụ cho vũ đạo của họ là chiếc quạt mà khi mua Hán phục đã mua luôn một thể.

Sau khi những vấn đề này đã được giải quyết, mọi người đều luyện tập tích cực hơn.

Trinh Duyệt: “Chúng ta hãy cùng nhau làm lại toàn bộ một lần và hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Lần này Hiểu Mẫn, cậu và Tinh Tinh hãy biểu diễn phần solo luôn đi.”

Cả hai nhìn nhau rồi nói: “Chúng ta sẽ không nhảy solo nữa mà nhảy hiện đại, mặc dù trông trang phục hơi kỳ lạ. Không phải nhảy cổ điển thì cái này chúng tớ khá giỏi.”

Lưu Kỳ Kỳ cũng cho biết: “Tớ đã từng xem các buổi luyện tập của các lớp khác trước rồi, tớ rất tin tưởng vào năng lực của chúng ta.”

Trịnh Duyệt đứng dậy nói: “Các chị em, chúng ta tập lại một lần rồi quay lại làm bài tập. Ngày mai chúng ta tiếp tục.”

Vũ đạo này kéo dài bốn phút với một phút lặp lại điệu nhảy trước đó.

Nhìn chung hiệu quả của tổng thể bài diễn khá tốt, mọi người đều rất hài lòng.

Trang phục đã được đưa đến trước buổi biểu diễn một ngày.

Ngày hôm đó, thầy Dương yêu cầu họ biểu diễn trước lớp, coi như là diễn tập.

Sau khi đội vũ đạo thay xong trang phục, họ từ phòng tập nhảy quay trở lại lớp học. Suốt quãng đường đi họ bị nhìn chằm chằm và trở thành tâm điểm của cả trường.

Chương Vũ Miên rất không quen, cô không thích nơi có quá nhiều người, điều này khiến cô cảm thấy khó thở. Cô cũng không thích bị người lạ chú ý, điều này khiến cô khó chịu. Đôi khi có khá ghét tính cách này của mình.

Vì là người chậm hòa nhập nên trước đây cô hầu như không có bạn bè.