Chương 105

Về cơ bản các tiết mục mỗi năm, khiêu vũ đều mặc định dành cho con gái mà không có con trai.

Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng lại có hai đội chọn khiêu vũ là đội của Trịnh Duyệt và đội của Phùng Hiểu Mẫn.

Mỗi đội đều có bốn người, thầy Dương yêu cầu họ thảo luận xem họ nên nhảy thể loại nào cùng nhau

Vẫn còn thời gian là ba tuần để luyện tập.

Lúc này Trịnh Duyệt rất hối hận, nếu biết trước sẽ cùng Phùng Hiểu Mẫn nhảy thì cô ấy sẽ không chọn khiêu vũ.

Hiện tại thầy Dương đã quyết định nên chỉ có thể nghe theo.

Nhưng đến khi chọn thể loại vũ đạo, lại nảy sinh tranh cãi.

Trịnh Duyệt và những người khác muốn chọn nhảy cổ điển còn Phùng Hiểu Mẫn lại muốn nhảy hiện đại.

Không ai chịu nhượng bộ, cuối cùng thầy Dương đành phải đưa ra quyết định.

Sau khi thầy Dương tìm hiểu, hầu hết các tiết mục khiêu vũ đều là nhảy hiện đại. Để làm nổi bật sự độc đáo và quan tâm của khán giả, quyết định cuối cùng là nhảy cổ điển.

Trịnh Duyệt sẽ là người nhảy chính cũng là trưởng nhóm, phụ trách vấn đề luyện tập.

Mỗi buổi tối tự học đều được dành để luyện tập ở phòng tập nhảy.

Vì thể diện của thầy chủ nhiệm nên dù không muốn thì họ cũng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp này.

Trong số tám người thì bốn người là có nền tảng về khiêu vũ, ba người đam mê nhảy và chỉ có Chương Vũ Miên được tuyển vào để bù đắp số lượng.

Có lẽ vì không hài lòng nên họ đều không hợp tác cho lắm trong quá trình luyện tập.

Vì để hiệu quả, Chương Vũ Miên đề nghị: “Không thì như thế này đi, nếu muốn nhảy những điệu nhảy khác, có thể chọn một điệu nhảy mà mình thích, không có phong cách cụ thể. Lúc đầu các cậu có thể biểu diễn phần của mình sau đó chúng ta tiếp tục nhảy chung điệu này nhé.”

“Tớ thấy có thể, Hiểu Mẫn cậu cảm thấy như nào?” Bạn thân của Phùng Hiểu Mẫn là Cao Tinh Tinh nói.

“Nếu như mọi người đều không phản đối, tớ cảm thấy như vậy cũng tốt.” Phùng Hiểu Mẫn cũng đồng ý, sắc mặt không còn tệ như trước.

Mọi người: “Được, đây là một ý tưởng hay.”

Trịnh Duyệt thầm khen ngợi Chương Vũ Miên, vẫn là Miên Miên có biện pháp.

Sau đó, Trịnh Duyệt nói: “Vì mọi người đều đồng ý nên hãy chuẩn bị phần biểu diễn solo khi về nhà và nếu muốn biểu diễn thì báo lại cho tớ cùng với ca khúc vào ngày mai.”

“Còn tiếp theo, thời gian khẩn trương, hy vọng mọi người đều có thể nghiêm túc luyện tập, nếu có vấn đề gì hãy trực tiếp nói ra.”

Ngày hôm sau chỉ có hai người đăng ký là Phùng Hiểu Mẫn và Cao Tinh Tinh.

Mỗi ngày sau đó đều là những buổi luyện tập và học tập của Chương Vũ Miên. Vì không có nền tảng nên tối nào về nhà cô cũng phải tập nhảy một lúc.

Trương Vấn Thiên hỏi: “Này, các cậu mỗi ngày đều ra ngoài luyện tập, luyện được đến đâu rồi? Khi nào có thể xem?”

Chương Vũ Miên vỗ tay vỗ chân nói: “Gấp cái gì? Cuối tháng là có thể xem.”

Lần này cô thực sự liều hết sức mình rồi.

Chớp mắt đã đến Giáng sinh.

Hiện tại về cơ bản đây là một ngày lễ, chủ yếu là chưa có ai nghe đến nó.

Đợi ba hoặc bốn năm nữa chắc chắn sẽ thấy mọi người mua táo vào đêm Giáng sinh và cũng có nhiều bạn cùng lớp sẽ tặng táo cho người mình thích.

Chương Vũ Miên muốn thông qua ngày này chủ yếu là thể hiện ý nghĩa tốt đẹp của nó.

Giáng sinh cầu mong năm tới mọi người đều được bình an.

Cô đã chuẩn bị táo trước vài ngày.

Vốn dĩ cô muốn chuẩn bị thiệp, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy trẻ con nên đã từ bỏ.

Cuối cùng cô viết cho mỗi người một câu vào giấy nhớ và dán lên quả táo.

Ngày hôm sau khi đến trường, Chương Vũ Miên lấy nó ra và đưa cho mọi người.

“Giáng sinh vui vẻ, hãy ăn quả táo của tớ, năm mới nhất định sẽ bình an.”

Trương Vấn Thiên nhìn quả táo trong tay: “Cái gì? Giáng sinh là cái gì?”

Chương Vũ Miên: “Chính là một lễ hội ở nước ngoài. Cậu không phải có điện thoại di động sao? Về nhà có thể lên mạng tra chi tiết.”