Chương 100

Vốn dĩ Trình Diệu định bắt taxi về nhà, nhưng nghĩ lại hành động lúc nãy, tiền vẫn ở trong túi áo khoác, cậu nghĩ mình nên đi bộ về nhà, dù sao cũng không xa lắm.

Trời dần lạnh hơn, dự báo thời tiết tối qua nói tuần sau có thể sẽ có tuyết.

Chương Vũ Miên trở về nhà, thay đồ, cô chịu đựng cảm giác không thoải mái đi giặt quần áo. Cho quần áo của Trình Diệu vào máy giặt sau khi xong rồi sẽ lấy ra phơi.

Về phòng, cô ôm bình giữ nhiệt và nằm xuống giường. Nghĩ lại những gì xảy ra, cô liền trở thành một con rùa rúc đầu vào chăn.

Buổi tối khi Lâm Thải Nga về, bà dặn dò cô một vài lưu ý: Không được chạm vào nước lạnh, không ăn đồ cay, không vận động mạnh... và cách tính ngày.

Sau đưa ra một loạt các lời khuyên, cuối cùng bà cho cô uống một cốc nước đường nâu.

Ngoài việc bà dì đến thăm Chương Vũ Miên không đúng ngày, cũng không có vấn đề gì khác. Nhưng đó lại chính là rắc rối lớn nhất, vì không biết khi nào nó đến. Cô chỉ có thể đề phòng chuẩn bị mọi lúc.

Sau khi về nhà, Trình Diệu nhận được điện thoại của Trình Minh Giang, nhắc nhở cậu giữ ấm khi trời lạnh.

Khi Trình Diệu hỏi về mẹ, Trình Minh Giang vẫn im lặng, trong lòng có chút thất vọng. Ông an ủi cậu bằng cách nói rằng khi cậu tốt nghiệp, ông sẽ làm việc chăm chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn và hai người sẽ cùng nhau đi tìm mẹ của cậu.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Diệu nằm trên sô pha một lúc lâu rồi mới đứng dậy rót một cốc nước trở về phòng bắt đầu làm bài tập.

Cậu viết lên tờ giấy dán: “Lớp mũi nhọn trường trung học sơ sở số một.”

Đó là do Trình Diệu hỏi Chương Vũ Miên tại sao lại học hành chăm chỉ như vậy, cô ấy nói: "Lớp mũi nhọn ở trường trung học cơ sở số 1 có tỷ lệ đỗ là 90%”.

Không biết có phải vì bữa lẩu ban nãy hay không mà Chương Vũ Miên thật sự cảm thấy đau bụng kinh. Cô từng nghe bạn bè nói về chứng đau bụng kinh, trước kia cô chưa từng mắc phải, mọi người đều ghen tị vì cô quá may mắn.

Khi còn học đại học, cô đã tận mắt chứng kiến một người bạn cùng lớp đã ngất xỉu vì đau bụng kinh và phải thi bù sau khi trượt kỳ thi. Lần này, cảm thấy khó chịu đến mức phải uống thuốc giảm đau rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô lê thân thể kiệt sức đến trường. Khi Trịnh Duyệt đến trường, cô ấy nhìn thấy Chương Vũ Miên đang nằm bò trên bàn.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, cô ấy hỏi: "Miên Miên, cậu bị sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?"

Chương Vũ Miên yếu ớt trả lời: "Không, tớ đau bụng kinh."

"A, Miên miên, sao cậu không xin nghỉ, đáng thương quá mỗi tháng đều sẽ đau một lần."

Chương Vũ Miên nghĩ nghĩ rồi nói: "Không, chỉ đau sau khi ăn lẩu ngày hôm qua."

Trịnh Duyệt cảm thấy không yên tâm, cúi xuống hỏi nhỏ: "Miên Miên, có phải đây là lần đầu tiên cậu đến tháng."

Chương Vũ Miên gật đầu. Trịnh Duyệt nhìn Chương Vũ Miên từ trên xuống dưới và nói: "Miên Miên, cậu phát triển hơi muộn."

Cô ấy đã đến tháng khi học năm đầu cấp 2 và cô ấy không ngờ rằng Miên Miên bây giờ mới đến. Có nhiều bạn nữ đã đến tháng khi mới học lớp sáu.

Chương Vũ Miên không khỏi trợn mắt. Kiếp trước cô chậm phát triển và trưởng thành muộn, nhưng bây giờ không phải là tốt rồi sao? Dù sao thì tuổi tinh thần hiện tại của cô đã là hai mươi tám.

Thấy Chương Vũ Miên khó chịu, Trịnh Duyệt ra ngoài lấy cốc nước nóng cho cô.

Sau khi Trương Vấn Thiên bước vào, cậu ấy hỏi Trịnh Duyệt: "Chương Vũ Miên làm sao vậy?"

Trịnh Duyệt có chút xấu hổ nói: "Chuyện con gái, cậu đừng hỏi.”

“ Miên Miên, cậu uống một chút nước nóng nhé”

Nhìn ánh mắt lo lắng của Trịnh Duyệt, Chương Vũ Miên an ủi cô: Duyệt Duyệt, đừng lo lắng. Nếu lúc nữa vẫn còn đau, tớ sẽ uống thuốc giảm đau, ngày mai tớ sẽ ổn thôi

Chương Vũ Miên bước vào lớp học, phát hiện Trịnh Duyệt đã ngồi sẵn ở chỗ của mình.