Chương 10

Đối với việc này, thầy Dương cũng có chút bất đắc dĩ, sốt ruột xua tay, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Sau giờ học, vì thực sự quá tò mò, Trịnh Duyệt bàn sau liền đi đến kéo Chương Vũ Miên ra nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn trên nhìn dưới.

Chương Vũ Miên vốn dĩ định nói điều gì đó, nhưng nghĩ đến cô không phải là người duy nhất tò mò.

Hơn nữa, thời gian trôi qua, cô sẽ ngày càng thay đổi, vậy thì tận dụng cơ hội giải quyết dứt khoát chuyện này.

Cô đứng im lặng để cho Trịnh Duyệt đánh giá mình.

Một lúc sau, Trình Duyệt bối rối nói: “ Hôm nay cậu thay đổi nhiều quá. Nếu bạn cùng bàn của cậu không phải Trương Vấn Thiên thì tớ đã nghi ngờ cậu bị quỷ ám rồi.”

Chương Vũ Miên liếc nhìn cậu bạn cùng bàn của cô, Trương Vấn Thiên thực sự thích ở trường kể về ông nội của mình.

Trong lúc tự học buổi sáng, cậu ấy thường kể về việc ông nội mình hành nghề xem phong thủy, đôi khi sẽ gặp ma trơi. Hồi nhỏ cô không hiểu, đến khi sau này học cấp 3 cô mới biết cái này chỉ là một phản ứng hóa học bình thường mà thôi.

Ngoài ra còn có một số điều kỳ quái khác, chẳng hạn như người này khi còn sống có oan khuất, nên sau khi chết luôn đi lang thang trong làng, buổi tối sẽ nghe thấy tiếng khóc của hồn ma, khiến cho cả làng hoảng sợ, cuối cùng phải đi mời ông của cậu ấy đến trừ tà.

Nói chung là bất cứ lúc nào rảnh cậu ấy sẽ kể những chuyện này, nhưng cậu ấy không biết rằng vài năm sau, nếu theo cái nghề này cậu ấy sẽ gần như thất nghiệp. Bây giờ cả lớp có lẽ đều biết cậu ấy có bùa trong người.

Chương Vũ Miên suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Hôm nay, tớ còn hỏi Trương Vấn Thiên, hồi sáng có phải dọa cậu ấy sợ rồi không. Nói sao nhỉ…tớ đã ngủ quên trong tiết Anh văn sáng nay. Sau khi bị viên phấn của thầy Trương gõ cho tỉnh giấc, tớ còn tưởng vẫn đang nằm mơ cơ, chủ yếu là do tối qua ngủ mơ thấy đang học trong lớp, nên trong khoảnh khắc không phản ứng lại kịp.”

Lúc này, Phùng Hiểu Mẫn từ bên cạnh đi tới hỏi: “Vậy tại sao cậu đột nhiên giỏi Tiếng Anh vậy, trước đây chẳng phải đến đọc chữ cậu cũng thấy khó sao?”

Điều mà người đam mê học tập chú ý đến quả nhiên không giống với chúng ta.

Khi đi học, Phùng Hiểu Mẫn luôn sợ sẽ có người vượt qua thành tích của cô ấy, cạnh tranh giành vị trí nhất lớp với cô ấy.

Chương Vũ Miên thành khẩn nói: “Bởi vì chị họ tớ đã học đại học rồi, chị ấy nói rằng phải chăm chỉ học nói tiếng Anh, không nên học tiếng Anh theo kiểu nửa vời, chỉ tập trung vào việc học tiếng Anh trong sách mà không ứng dụng giao tiếp, ở đại học đều có các bài về kỹ năng nghe. Vì vậy, chị ấy để lại máy ghi âm cho tớ, mỗi tối tớ đều mở cuộn băng mà trường gửi ra nghe, có lẽ do nghe nhiều rồi nên tiếng Anh của tớ cũng dần tốt lên.”

Sợ cô ấy lại hỏi tiếp vấn đề gì khác, cô nhanh chóng nói tiếp: “Thành tích của cậu vốn dĩ đã rất tốt rồi, nếu tiếp tục nghe băng nhiều hơn, chắc chắn sẽ đọc trôi chảy hơn tớ nhiều.”

Chương Vũ Miên cảm thấy bản thân cô đã triển khai một cách rất hoàn hảo cái gì gọi là giải thích chính là che đậy.

Phùng Hiểu Mẫn vui vẻ nói: “Cám ơn cậu, về nhà tớ cũng sẽ xin mẹ mua một cái máy ghi âm.”

Mọi người liền tập trung lại ríu rít trò chuyện một lúc. Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, mới bắt đầu giải tán, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi Trình Diệu cũng đang nhìn về phía cô.

Chẳng lẽ cậu ấy cũng tò mò sao? Thật hiếm có thứ gì có thể thu hút sự chú ý của cậu ấy.

Kiếp trước làm bạn cùng bàn với cậu ấy hơn một học kì, cô chẳng thấy bất kỳ thay đổi nào trên vẻ mặt của cậu ấy cả.

Nếu thật sự là đang tò mò về cô, Chương Vũ Miên cảm thấy thật vinh hạnh.

Mãi đến lúc tiết tự học cuối cùng, Chương Vũ Miên cảm thấy mình đã thích nghi tốt với cuộc sống ở trường.

Nhưng mỗi lần đến lớp, nhìn thấy đống sách vở, liền bất lực oán giận với chính mình.

Sổ ghi chép bị viết một cách lộn xộn, như thể chúng được ghép lại với nhau một cách chắp vá, hoàn hoàn đọc không hiểu. Không biết tại sao lại ghi chép, theo những gì mà cô nhớ thì hai năm này cô không hề sử dụng sổ ghi chép.

Trong sách giáo khoa, dưới mỗi dòng chữ đều có đường gạch ngang, hoàn toàn không có điểm nhấn nào để nói.

Còn hai tuần nữa là kỳ thi cuối kỳ, hầu hết các môn học đều đã bước vào giai đoạn ôn tập.

Cô cần phải về mua một cây bút đỏ để điều chỉnh lại nội dung trong sách một lần nữa.

Cô đã có kinh nghiệm ôn tập một cuốn sách chỉ trong một đêm khi học đại học, nên việc đọc hết lại toàn bộ bảy môn học trong hai tuần vẫn rất khả thi.

Bài thi lúc đó không quá khó, cô nhớ có rất nhiều câu hỏi đều được sửa đổi và mở rộng dựa trên các ví dụ.

Sẽ không có vấn đề gì lớn nếu đọc sách một lần rồi lại làm bài tập, các bài kiểm tra đều là do giáo viên ra đề. Vì vậy, giáo viên cũng sẽ tập trung vào những điểm mấu chốt trong quá trình ôn tập.