Thiên Mệnh nguyên niên, năm đầu tiên sau khi Chu Xảo Hân đăng cơ đế vị, khắp Đại Chu bị vây trong mưa gió bão bùng.
Khi đó tấu chương hoặc thắng hoặc bại thi thoảng được đưa lên bàn mình, chẳng quá bao lâu thời gian liền hết phong thư này tới phong thư khác gửi tới từ Vệ quốc. Kia một hồi phía đông gặp lũ lụt, lại một hồi phía tây đại hạn, lúc thì nơi này xảy ra đại dịch, nơi khác lại không một ngọn cỏ sinh trưởng nổi. Có khi ngay cả Chu Xảo Hân cũng hoài nghi, liệu đây có phải là lão thiên gia đang đùa giỡn nàng hay không.
Từ miệng Vân Hành đang quỳ xuống đất nghe được khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Đại Chu đều đang lan truyền tin đồn, nói hết thảy tai nạn đột nhiên xất hiện đều là lời cảnh báo của thượng thiên, nói Đại Chu không nên có nữ đế, khi ấy ngay cả một câu Chu Xảo Hân cũng không nói nổi thành lời.
Sự hoài nghi của triều thần, quốc khố bị giảm bớt chóng mặt, số lượng nạn dân gia tăng khắp nơi cùng hết một phần lại một phần danh sách binh lính tử trận ở biên quan gửi về, có khi ép tới mức cả đêm Chu Xảo Hân cũng không dám ngủ.
Đôi lúc hai mắt mở to nằm trên long sàng rộng lớn của mình ở điện Huyền Vũ, Chu Xảo Hân có cảm giác khắp hoàng cung cũng chỉ có mình nàng. Hình trạm rồng miệng ngậm minh châu quấn trên cột trụ nơi vách tường đại điện như nhìn nàng chằm chằm, như thể từng bước từng bước tuỳ thời chuẩn bị nuốt nàng vào bụng. Gắt gao ôm chặt thứ duy nhất người ấy lưu lại cho mình, mỗi ngày khi thái dương dâng lên nhìn dải lụa cột tóc màu xanh cột chặt trên cổ tay phải mình đến mức da thịt tím tái, lúc này Chu Xảo Hân mới có cảm giác mình còn sống, hơn nữa phải tiếp tục sống.
Không muốn gánh vác thứ trách nhiệm này, nhưng cũng không cam tâm đem ngôi vị hoàng đế mà người mình âu yếu đã dùng tính mạng để đổi lấy chắp tay dâng cho người khác, cho nên Chu Xảo Hân chỉ có thể cố gắng, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
***
Thiên Mệnh nguyên niên ngày 17 tháng 8, Chu Xảo Hân thu được thư nghị hoà Lưu Du mang về từ Tây Vệ.
Nghe Lưu Du ở phía dưới cao giọng đọc từng điều từng điều khoản, dưới ánh mắt vô cùng đau đớn, không dám tin, thất vọng của một đám triều thần, Chu Xảo Hân mặt không biến sắc cầm truyền quốc ngọc tỷ ấn lên chiếu thư.
"Hoàng Thượng, đây là nỗi sỉ nhục!" Có lão thần bắt đầu khóc lớn.
"Nữ Hoàng, uy nghiêm hai trăm năm của Đại Chu ta ah!"
"Nữ Hoàng, vạn lần không thể làm vậy. Khi tiên đế tại vị, dù nghị hoà cũng chỉ đưa bạc và lương thảo mà thôi, chưa từng có đạo lý đem dâng cả thành trì của mình!"
Triều thần bên dưới người nào người ấy khóc rống chảy nước mắt, có người bắt đầu lao tới đâm đầu vào cột trụ hồng sắc trong kim điện. Có người nhìn nàng thần sắc không rõ, có kẻ vô cùng đau đớn, cũng có kẻ nhìn nàng chỉ hận không thể lao lên đánh.
Chờ tam đại lão thần đang muốn đập đầu vào cột trụ được mọi người khuyên ngăn đỡ lui xuống, chờ mọi người phía dưới đã giải toả hết bực tức rồi, chờ đám triều thần quyền quý của Đại Chu đang chỉ trỏ xì xào đều rốt cục mệt mỏi im lặng xuống, thế này Chu Xảo Hân mới hạ lệnh bãi triều.
Đợi ai nấy không cam lòng hành lễ, khom người đi rồi, Vân Hành thật cẩn thận tiến lên, "Chủ tử, người không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì? Cô rất tốt, lui ra đi, hôm nay không cần đi theo." Thanh âm u ám bình tĩnh đến cực điểm của Chu Xảo Hân truyền lại.
Nghe xưng hô của nàng, ánh mắt Vân Hành chợt loé, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng hắn lại chỉ có thể dẫn toàn bộ thị vệ cung nhân trong điện thật cẩn thận lĩnh mệnh lui xuống.
Tất cả mọi người đi rồi, kim điện to như vậy ở trước mặt trở nên trống rỗng, không còn có người thứ hai, Chu Xảo Hân ngơ ngác ngồi trên kim sắc long ỷ trên cao đột nhiên bật cười.
Thập nhị lưu miện quan trên đầu nhẹ nhàng lau động, nhìn từng chuỗi hạt châu bạch ngọc che khuất hai mắt mình, tiếng cười của Chu Xảo Hân ngày càng lớn, càng lúc không thể khống chế.
"Hoàng huynh, thấy ta trở thành vị quân vương đầu tiên cắt đất bồi thường ngân lượng, ngươi hẳn rất đắc ý!"
"Hoàng tẩu, nay Chu Xảo Hân ta như ngươi mong muốn ngày ngày chịu dày vò chỉ hận không thể lập tức chết đi, sống không bằng chét, ngươi hẳn phải rất vui vẻ!"
Hoàng bào tú mười hai đồ án kéo lê trên nền gạch loá mắt của điện Đại Chu, nàng bước từng bước từ đài cao cao phía trên xuống.
Đến giữa trung ương đại điện, quay đầu từ dưới nhìn long ỷ mà nàng hiểu rõ những tháng ngày sau đều như ngồi trên lửa, nghĩ đến vô số ánh mắt vừa rồi chỉ hận không thể lao lên, hung hăng kéo mình xuống kia, nghĩ đến hoàng đế Tây Vệ ở xa xôi ngàn dặm chỉ đăng cơ sớm hơn mình một tháng lại có thể ép mình không thể không khuất phục, lại nghĩ đến lời đồn đại trời phạt càng ngày càng lưu truyền nghiêm trọng trong dân gian.
Chu Xảo Hân chậm rãi thu hồi mọi biểu tình trên mặt, sau đó đột nhiên diện vô biểu tình xoay người lại một lần nữa bước lên bậc thềm bạch ngọc.
Nàng áo cổn mũ miện, từng bước một tiến lên. Khoảnh khắc chính mình đứng tại chỗ vừa rồi đã đứng, quay người từ trên cao phóng tầm mắt xuống dưới, Chu Xảo Hân trầm tư một lát, sau đó liền không chút do dự lại ngồi xuống long ỷ.
Tà tà dựa vào bảo y có chút quá rộng so với mình, chậm rãi đem hai tay vững vàng đặt trên kim sắc long đầu hai bên tay vịn, Chu Xảo Hân cúi đầu thấp giọng âm trầm thì thầm, "Ai nói nữ tử không thể xưng đế? Ai nói hết thảy tai hoạ ở Đại Chu này đều vì Chu Xảo Hân ta mà sinh ra? Ta không tin thiên mệnh không tin trời phạt. Ta trái lại muốn nhìn xem Đại Chu này ở trong tay ta đến tột cùng sẽ biến thành dạng gì? Ta trái lại muốn nhìn xem, ta đã ngồi ở trên này, ai còn có thể kéo ta xuống! Hoàng huynh, nhị ca, hoàng tẩu, không phải các ngươi đều đang ở một nơi bí mật nào đó nhìn ta cười chê sao?"
Khoé miệng đột nhiên nhếch lên một mạt quỷ dị, Chu Xảo Hân tiếp tục cúi đầu thì thào, "Tỷ tỷ, hẳn nàng cũng đang tránh ở nơi nào đó lặng lẽ nhìn Xảo Hân. Nàng chờ, các ngươi chờ, Chu Xảo Hân ta sẽ không bao giờ chấp nhận tuân theo số mệnh nữa. Thứ đã vào tay ta, thứ một khi đã từng thuộc về ta, đến chết ta cũng nắm chặt, thật chặt trong tay, các ngươi cứ chờ đấy cho ta!!"
***
Thiên Mệnh nguyên niên, ngày 17 tháng 8 nông lịch, Đại Chu nghị hoà với Tây Vệ. Đại Chu hứa hẹn đem hai châu là Thất Mân và Vu Điền cho Tây Vệ mượn một trăm năm, hơn nữa hứa hàng năm sẽ cho Tây Vệ mượn năm trăm vạn lượng bạc.
Thiên Mệnh nguyên niên, nông lịch ngày 18 tháng 8. Chu Xảo Hân y theo ước định đưa năm Kiến Nguyên thứ tư, văn Trạng Nguyên Lưu Du lên làm Lại bộ Thượng Thư. Lúc ấy triều thần lại dị nghị, có kẻ lại trình diễn tiết mục đập đầu vào cột điện. Kết quả Chu Xảo Hân hạ lệnh đương triều tru sát bốn lão đại thần đi đầu, còn lại hơn ba mươi tên văn võ quan viên đi theo phản đối, vô luận chức vị lớn nhỏ nào cũng đều bị lôi ra ngoài kim điện, chịu đánh ba mươi trượng. Thẳng đến trong triều rốt cuộc không một ai dám đưa ra dị nghị, trong bầu không khí nơm nớp lo sợ, thế này Chu Xảo Hân mới hạ đạo thánh chỉ thứ hai.
Thiên Mệnh nguyên niên, tháng 9 nông lịch. Đức Thiên Nữ Hoàng chiếu lệnh khắp thiên hạ, thông lệ khoa cử văn võ cứ ba năm một lần của Đại Chu trong dĩ vãng sẽ sửa lại thành một năm một lần bắt đầu từ Thiên Mệnh nguyên niên. Phàm người có tài, có học thức, có can đảm, có mưu lược, Đại Chu sẽ không chiếu theo khuôn mẫu nào mà đều chiêu dùng, bất luận thứ dân, vô luận quyền quý, đều đối xử bình đăng.
Thiên Mệnh nguyên niên, tháng 10 nông lịch. Đại Chu Đức Thiên Nữ Hoàng tự mình ra đề làm chủ trì khoa cử, năm ấy phàm là quan viên lớn nhỏ tham gia khoa cử đều tự cho mình là môn sinh của thiên tử.
Thiên Mệnh nguyên niên, tháng 11 nông lịch. Trừ cấm quân của mình, Chu Xảo Hân rốt cuộc có được một nhóm người thứ hai ủng hộ. Từ khoa cử tháng mười chọn ra một trăm nhân tài văn võ, toàn bộ đều bị nàng an bài ở khắp nơi trong Đại Chu cũng như quân doanh.
Thiên Mệnh nguyên niên, nông lịch ngày 23 tháng 9, hai trăn năm từ khi Đại Chu khai quốc, lần đầu tiên không có yến tiệc khai quốc. Đến tận lúc đó trong triều vô luận là lão thần hay tân quý cũng mới nhận ra, từ khi Đức Thiên Nữ Hoàng lên ngôi, hoàng cung Đại Chu cũng chưa từng cử hành quốc yến lần nào, mà trong cung lại ngay cả yến tiệc ca múa nho nhỏ cũng chưa bao giờ cử hành.
Thiên Mệnh nguyên niên năm ấy, ngày tân niên đầu tiên, nữ đế hạ lệnh giảm bớt số lượng cung nữ thái giám trong cung cũng như nhu yếu phẩm cần tiêu thụ, nhất thời cả triều đình hiếm hoi lặng ngắt như tờ.
Tháng 1 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Nữ Hoàng tự mình di giá Hộ bộ, Công bộ. Nàng mệnh lệnh Hộ bộ một lần nữa đo đạc thổ địa cả nước, cổ vũ quan viên địa phương khai khẩn. Nàng phái Công bộ Thượng thư tự mình đi khu phía đông, xem xét tình hình thiên tai cùng việc xây dựng đập nước ở đó.
Tháng 2 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Đại Chu xuất hiện Đốc Tra Sứ thần. Phàm là Đốc Tra nhất định sẽ mặc một thân hồng sắc quan phục, hông đeo kim lệnh do hoàng đế khâm thử. Đốc Tra Sứ được hoàng quyền đặc biệt cho phép, có quyền tiền trảm hậu tấu bất kể quan viên nào có chứng cớ ăn hối lộ trái pháp luật.
Tháng 3 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Nữ Đế dẫn dắt bách quan trong triều, tự mình đi bộ tới tế đàn ở hoàng thành, thỉnh cầu thượng thiên phù hộ Đại Chu mưa thuận gió hoà! Tin tức vừa ra, chư hầu thuộc địa của Đại Chu toàn bộ chấn kinh, đều noi theo!
Tháng 4 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Nữ Đế bắt đầu cứ cách mười ngày sẽ nhất định đi đến đại doanh ở kinh thành. Mà sau mỗi lần Nữ Hoàng đến, toàn bộ cấm vệ doanh địa ở kinh thành lại càng huấn luyện hà khắc như lâm đại địch.
Tháng 5 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Nữ Đế lần đầu tiên có ý tưởng muốn đích thân ra chiến trường phương bắc. Tin tức vừa rơi vào tai quân doanh đóng ở phương bắc, Trấn quốc Đại tướng quân Chung Khiêm Đức và Hoài hoá Đại tướng quân Vân Tranh lập tức từng người trình lên Quân lệnh trạng*.
(*nễu xuất binh mà thất bại thì sẽ chịu xử tử, thậm chí bị tru di tam tộc)Tháng 8 năm Thiên Mệnh thứ nhất, Bắc Khiết Đan mắc đại dịch, Đại Chu rốt cục thắng hiểm. Mà Chu Xảo Hân đang biến mất tăm lại lập tức hạ lệnh, ra lệnh đại quân một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, thừa thắng xông lên.
Tháng 9 năm Thiên Mệnh thứ nhất, cấm quân Đại Chu vừa mới đánh tới hoàng thành Bắc Khiết Đan, lúc ấy sau hơn hai mươi năm Đại Chu lại thu được thư xin hàng. Đại Chu quốc thấp thỏm bất an suốt một năm rốt cục toàn dân sôi trào.
Tháng 10 năm Thiên Mệnh thứ nhất, khi hai vị tướng quân Đại Chu thương thảo với hoàng thất Khiết Đan việc ngưng chiến, mười vạn đại quân còn sót lại ở biên giới Đại Chu lại một lần cướp sạch biên quan Khiết Đạt, một lượt khoa cử mới của Đại Chu lại bắt đầu. Vẫn như trước là do Nữ Đế tự mình ra đề, tự mình chủ trì, mà lần này cũng là lần đầu tiên Đại Chu hoàn toàn huỷ bỏ cuộc thi nữ quan vào tháng mười hàng năm. Nàng hạ lệnh toàn bộ nữ tử Đại Chu có thể cũng như nam tử cùng tham gia cuộc thi văn võ năm thứ nhất này.
Mười ngày sau, khi Chu Xảo Hân đang ở kim điện lật xem bài thi ưu tú của cuộc thi văn mà Lễ bộ trình lên, chuẩn bị chấm điểm bài văn đạt Trạng Nguyên hay Thám Hoa, tuỳ tay lật mở một trang giấy, khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn thấy những dòng chữ trên đó, Chu Xảo Hân vốn diện vô biểu tình lại đột nhiên hai tay phát run, sau đó rơi lệ đầy mặt.
Mấy người đứng trên đại điện không hiểu ra sao, lập tức kinh sợ vội vàng quỳ xuống.
Chậm rãi rút ra hồ sơ phía dưới, nhìn một hàng chữ hiển lộ thân phận người nọ, Chu Xảo Hân cúi đầu, dùng thanh âm nhẹ đến gần như không thể nghe thấy tự nhủ, "Chu Minh Nguyệt? Tam thứ nữ của Từ Dương Khang Vương – Chu Du Lâm, mẫu Trắc phi Ngô thị. Chi thứ xa của đế vương, một chi của tam tộc hoàng đế, nay tạm cư ngụ tại phủ Giang Nam vương!"
Cố gắng không dể hai tay mình run rẩy, vẫn cố gắng duy trì vẻ trấn định, Chu Xảo Hân đột nhiên cao giọng nghiến răng nghiến lợi, "Truyền chỉ cho ta! Truyền nàng — truyền Minh Nguyệt Quận Chúa cùng Giang Nam vương mau chóng đến! Một khắc cũng không thể chậm trễ!!"
"Rõ!" Vân Hành ở dưới điện vội vàng lĩnh mệnh ôm quyền lui ra.
Đợi hắn sắp bước ra khỏi kim điện, Chu Xảo Hân lại cao giọng phân phó, "Ngươi tự mình đi qua, Vân Hành ngươi tự mình đi qua đó!"
Lập tức tựa hồ hiểu được cái gì, xoay người nhìn chủ tử mình hiếm hoi kích động như thế, Vân Hành lập tức dẫn người xuất cung.
Ổn định lại tâm thần, ra ý bảo mấy tên quan viên ở Lễ bộ đang đứng chờ, vuốt hàng chữ viết quen thuộc trên án thư, Chu Xảo Hân khẽ lẩm bẩm, "Thanh Phong Minh Nguyệt, rõ ràng như thế, ở phủ Giang Nam vương, lộ liễu đến vậy. Việt Thanh Phong tỷ tỷ, chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ hai chúng ta có thể làm như gió thổi tới mà nước không gợn sóng sao! Xáo trộn cuộc sống của ta hỏng bét, nếu nàng vẫn nghĩ mình có làm được nước không gợn sóng, kia mười phần sai rồi!"
Từ một năm trước qua miệng Vũ đế biết được thân phận chân chính của Việt Thanh Phong, nàng liền biết người ấy còn sống. Ngày ấy khi mình giả bộ mắc bệnh, ngoài ý muốn người thứ nhất chạy tới thăm mình suốt một ngày lại là Chu Trịnh Đường khiến nàng không thể không hoài nghi có gì đó kỳ quái trong đó.
Chỉ là vẫn không tìm thấy người, chỉ là vẫn không có căn cứ xác thực, chỉ là muốn chờ người ấy tự mình nghĩ thông suốt, chỉ là sợ đánh rắn động cỏ, cho nên nàng mới ẩn nhẫn làm bộ như không biết gì.
Chẳng qua là nay Việt Thanh Phong tỷ tỷ, nàng thật sự buông được khúc mắc, thật sự nghĩ thông suốt sao?
Hết chương 41
---------------------------------
Bách Linh: Thanh Phong - Minh Nguyệt (gió mát - trăng thanh). Xảo Hân (hân hoan vui vẻ), tên cũng hay ghê :3 ngược thì chắc chưa hết, mà hai bạn ý sắp gặp lại nhau rồi ^^