Khi Chu Xảo Hân sắp sửa ra khỏi nội điện lại đúng lúc chạm mặt Vân Tranh, Vân Hành vội vàng tới cùng Chung Khiêm Đức theo sát đến.
"Hoàng Thượng băng hà, Hoàng Hậu cũng tuẫn táng theo!"
Vừa rồi mọi người đều bị bộ dáng của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu doạ, tới giờ mới có người phản ứng, thật cẩn thận đưa tay qua kiểm tra.
"Khẩu dụ của Hoàng Thượng truyền ngôi vị hoàng đế cho Trưởng Công Chúa điện hạ!" Tiếp theo có người quỳ xuống.
Theo thanh âm này, toàn bộ thị vệ trong điện ban đầu nghe được khẩu dụ của Hoàng Hậu lại cũng thấy Vũ đế không phủ nhận liền đều quỳ xuống.
"Thỉnh Công Chúa điện hạ nén bi thương, sớm ngày đăng cơ!" Vân Tranh phản ứng trước tiên, vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu Xảo Hân.
"Thỉnh Công Chúa nén bi thương, bảo trọng long thể!" Vân Hành cũng kinh ngạc vạn phần, vội vàng quỳ xuống.
"Thỉnh Công Chúa nén bi thương, bảo trọng long thể!" Thị vệ đi theo sau Vân Tranh và Vân Hành cũng quỳ xuống.
Hoàn toàn không có tâm tư bận tâm đến bọn hắn, Chu Xảo Hân chỉ đem ánh mắt dời về phía người duy nhất còn đứng ở đại điện lúc này, đôi mắt sáng quắc nhìn Chung Khiêm Đức đang nhìn mình chằm chằm.
Chung Khiêm Đức còn đang đứng thẳng tắp, thủ lĩnh lục vệ Ngự Lâm quân dưới trướng hoàng đế cũng hiểu rõ hết thảy, rất nhanh tiến lên quỳ trước mặt Chu Xảo Hân.
Bỏ qua đám người đang quỳ trước mặt, Chu Xảo Hân đi từng bước một tới chỗ Chung Khiêm Đức, "Nàng ở nơi nào?"
Những gì vừa mới trải qua, hư hư thật thật chân chân giả giả ngay cả nàng cũng hồ đồ, đến nay Chu Xảo Hân chỉ muốn có được một đáp án xác thực. Biết hắn là tâm phúc của Vũ đế, biết kỳ thật hắn vẫn thích Việt Thanh Phong, cho nên đến giờ phút này Chu Xảo Hân ngoài ý muốn đem hy vọng cuối cùng toàn bộ đều ký thác trên người hắn, chỉ hy vọng có thể từ hắn có được một đáp án khác biệt.
Ngẩng đầu nhìn nữ tử sẽ lập tức trở thành chủ tử của mình, nắm trong tay toàn bộ Đại Chu, Chung Khiêm Đức nháy mắt một cái, sau đó thu liễm hết vẻ không cam lòng và kinh ngạc trong mắt, chầm chậm quỳ xuống, "Khởi bẩm điện hạ, vi thần đã tra ra —"
"Ta hỏi ngươi nàng ở nơi nào?" Biết hắn tìm ra được thứ mà nàng đã an bài Vân Hành lén giấu ở chỗ Lỗ Băng Yến, nhưng đến giờ phút này Chu Xảo Hân cũng bất chấp chuyện đó. Chu Xảo Hân đột ngột túm y phục Chung Khiêm Đức, thần sắc tràn đầy khẩn thiết hoà ẩn ẩn thỉnh cầu mà chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
Trên cổ đau đớn, đối mặt với bộ dáng kích động hiếm hoi của Trưởng Công Chúa, Chung Khiêm Đức thở dài, sau đó ngẩng đầu thấp giọng nói, "Trên đoạn cầu treo ở Chiêu sơn, đã tìm suốt ba ngày, hơn một ngàn người truy tìm vẫn không thu hoạch được gì, cho nên không có hy vọng, Công Chúa —"
Chậm rãi buông rũ mi mắt, Chung Khiêm Đức gắt gao nắm chặt tay, đột nhiên khàn giọng nói, "Còn nữa Công Chúa, nay Đại Chu vừa mới không có Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu, thế tất yếu sẽ xảy ra loạn, cần chấn chỉnh. Cho nên cầu điện hạ vứt bỏ nữ nhi tình trường, nghĩ cho Đại Chu, nghĩ lại Hoàng Thượng đối với Người biết bao hi vọng, ngẫm lại hết thảy phải đối mặt kế tiếp, được không?"
"Những thứ này có quan hệ gì với ta đâu?" Đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, cõi lòng tuyệt vọng thấu đến tận xương.
Ngoái đầu nhìn kẻ đầu sỏ tội lỗi đã huỷ hạnh phúc cả đời mình, đem nàng và Việt Thanh Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, cùng với người huynh trưởng vốn có cơ hội nói cho mọi người hết thảy, nhưng cái gì cũng không nói như thể mình rất vĩ đại rất độ lượng, hai mắt Chu Xảo Hân đỏ hồng cao giọng nói, "Ta không muốn, dựa vào cái gì bọn họ muốn thế nào liền được cái đó? Dựa vào cái gì muốn ta nghe lời bọn hắn? Dựa vào cái gì muốn ta nghe lời bọn hắn? Ta sẽ đi tìm nhị ca về, đến lúc đó —"
"Công Chúa!" Vân Tranh phía sau vẫn im lặng vội vàng lớn tiếng hô.
Ngẩng đầu liếc nhìn nữ nhân có được hết thảy lại không biết quý trọng kia, Chung Khiêm Đức mặt không biểu tình nói, "Công Chúa, Bình vương đã không ở đất phong lâu rồi. Ngài ấy lừa mọi người, nay toàn bộ Đại Chu ta đều phái người lật tung mấy lần nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào của ngài ấy. Hơn nữa vừa rồi thủ hạ của ta nói là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tự mình giao Đại Chu cho Người, cho nên nay còn thỉnh Công Chúa buông tha tư tình nhi nữ, lấy đại cục làm trọng!"
Lạnh lùng liếc hắn một cái, Chu Xảo Hân mặt không chút thay đổi đi thẳng ra ngoài.
Ai nấy hai mặt nhìn nhau, Chung Khiêm Đức vội vàng nhìn Vân Tranh đứng cạnh. Ở trong triều hồi lâu mặc dù tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng hắn cũng đã nhìn thấu người này. Hai bọn hắn đều có lý tưởng và khát vọng giống nhau, Chung Khiêm Đức không tin hắn sẽ tuỳ ý để chủ tử của mình phạm sai lầm lúc này.
Đón ánh mắt hắn, Vân Tranh khựng lại một chút, sau đó đáp trả hắn một cái ánh mắt an tâm chớ loạn.
"Huynh trưởng, chủ tử nàng có thể sẽ có vướng mắc trong lòng không?" Vân Hành vẫn đảm đương nhân vật vô hình nhìn Trưởng Công Chúa đã đi ra ngoài, không nhịn được cũng lên tiếng.
Quay đầu liếc hắn một cái, lại nhìn về phía Vệ quốc Trưởng Công Chúa đã đi xa, Vân Tranh chậm rãi đứng lên, đôi mắt tràn đầy chắc chắn và hưng phấn, "Sẽ không, nàng là Vệ quốc Trưởng Công Chúa, nay Hoàng Thượng chết bất đắc kỳ tử, nàng là trụ cột và tượng trưng của toàn bộ Đại Chu, nàng sẽ không trơ mắt nhìn Đại Chu rối loạn. Ta khẳng định rất nhanh nàng liền có thể suy nghĩ thông suốt!"
Đần độn đi về phía trước, lời vừa rồi Hoàng Hậu nói tựa hồ còn vang lên bên tai, từng bước một không có phương hướng rõ ràng đi tới, Chu Xảo Hân lẩm bẩm, "Ta — ta không phải con rối, vì cái gì ta phải nghe lời một nữ nhân điên nói. Tỷ tỷ khẳng định không chết, chúng ta đã ước hẹn cùng đi Vu sơn, cho nên ta muốn đi Vu sơn chờ nàng. Còn cả Chiêu sơn bên kia nữa, nhất định bọn họ không điều tra cẩn thận, cho nên ta muốn tự mình đi qua —"
"Hoàng Thượng băng hà!" Từ phía sau điện Huyền Vũ bên kia truyền ra thanh âm chói tai, khiến cho Chu Xảo Hân như còn đang trong mộng lập tức sửng sốt.
Khi nàng đang ngây người, chiếc chuông lớn ở trong hoàng cung Đại Chu xưa nay chỉ khi tân đế đăng cơ hay Hoàng Thượng băng hà mới được nhớ tới đang vang lên.
"Cong cong" từng tiếng từng tiếng vang lên cao hơn, như thể đập vào trái tim nàng. Lòng nhức nhối đau đớn, cho tới giờ nàng mới hiểu được chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi rốt cục nàng đã làm gì. Cho tới giờ rốt cục nàng mới hiểu nàng đã đẩy chính mình vào hoàn cảnh nào.
Chu Xảo Hân nàng ngay khoảnh khắc vừa rồi đã không còn ca ca, đồng thời cũng không còn thê tử muốn bên nàng trọn đời.
Đến lúc này, nàng đã trở thành tội nhân, vạn kiếp bất phục.
"Hoàng Thượng băng hà!" Thanh âm bi thương vang lên, toàn bộ thị vệ trên đường bốn phía hoàng cung đều buông binh khí quỳ xuống.
"Hoàng Thượng!" Từ khắp nơi lập tức vô số cung nữ thái giám trào ra, ngơ ngác đứng tại chỗ. Thẳng đến khi bên tai toàn bộ đều là thanh âm hoang mang rối loạn ầm ỹ của chúng nhân, Chu Xảo Hân tựa hồ mới nhận ra có thứ gì đó đã không còn giống lúc trước.
"Hoàng Thượng băng hà!"
"Hoàng Thượng băng hà!!"
"Hoàng Thượng băng hà!!!"
Mỗi một lần bước qua một cửa cung, lọt vào tầm mắt đều là cung nữ thái giám đang quỳ. Ngay cả các vị nương nương xưa nay rất ít khi thấy mặt cùng toàn bộ như phát điên gào khóc chạy ra. Theo luật pháp Đại Chu, khi hoàng đế băng hà thì toàn bộ tần phi và cung nữ đã thị tẩm nếu chưa từng sinh dục đều phải tuẫn táng theo, mà một thế hệ hậu cung này của Đại Chu lại không có một tần phi nào từng sinh dục.
"Hoàng Hậu đã đi theo Hoàng Thượng!" Không biết ai là người hô như vậy, ngay khi Chu Xảo Hân được rất nhiều thị vệ bảo hộ, Tây cung Lệ phi nương nương chạy từ trong cung ra nghe vậy đột nhiên dừng lại. Chu Xảo Hân còn chưa kịp phản ứng thì từ xa đã thấy nàng trực tiếp rút bội kiếm của thị vệ bên cạnh cắt qua cổ mình.
"Nương nương! Nương nương!" Toàn bộ cung nữ và thái giám hầu hạ bên người Lệ phi đều quỳ xuống khóc lớn.
Nếu trong hậu cung có phi tần nào không dám tự treo cổ hoặc không dám chôn cùng thì cả gia tộc các nàng có thể sẽ bị hỏi tội, mà đám nô tài cung nữ của các nàng cũng sẽ bị chém đầu trước tiên, để thể hiện bọn họ sẽ đi xuống chờ nàng lại để tiếp tục hầu hạ. Hành động này của Lệ phi chẳng những bảo toàn gia tộc, cũng coi như bảo toàn cho mấy trăm nô tài của Tây trắc cung.
Đột nhiên phản ứng lại, Chu Xảo Hân liền đẩy thị vệ bên cạnh, như phát điên chạy lên thành lâu trên Ngọ môn. Đứng trên thành lâu cao chót vót, đến khi nhìn Yển thành ngày xưa phồn hoa là thế nay an tĩnh biết bao. Đợi đến lúc nhìn thấy vô số dân chúng kinh thành và chúng quan viên đang không ngừng lao tới Đại Chu cung, vây kín toàn bộ hoàng cung, Chu Xảo Hân rốt cục hiểu mình không thể khoanh tay đứng nhìn, chung quy cũng không thể nhìn Yển thành náo loạn.
Từ khi khai quốc tới nay, hoàng thất Đại Chu là tượng trưng cho toàn bộ Đại Chu. Mỗi lần hoàng thất xuất hiện quốc tang luôn xảy ra nội loạn cũng như phân tranh. Ngay cả tiểu quốc biên giới đến lúc đó cũng sẽ xoa tay, nhân cơ hội quấy rầy biên cương. Cho nên vì thế hoàng huynh vừa thấy thân thể hơi không khoẻ liền vội gọi nàng trở về, liều mạng tìm kiếm Bình vương.
Nàng hiểu ra vì sao sau khi Chu hậu giả truyền thánh chỉ hắn lại chỉ bảo trì trầm mặc, trong phút chốc trong lòng Chu Xảo Hân ngổn ngang trăm mối.
Nhìn vô số bách tính khủng hoảng không thôi đang không ngừng hướng đến Đại Chu cung, nhìn thành lâu bảo hộ bốn phía đều bốc lên khói xanh, Chu Xảo Hân chầm chậm quay lưng.
Đám người Vân Tranh, Vân Hành, Chung Khiêm Đức đã sớm đi theo nàng, thấy nàng xoay lại liền vội vàng quỳ xuống.
Đột nhiên cảm thấy có một thứ trọng trách nặng vạn cân lập tức đè lên người mình, ngẩng đầu lắng nghe tiếng dân chúng hoang mang rối loạn bên ngoài thành, Chu Xảo Hân rốt cục mở miệng nói, "Châm Phong Hoả đài ở trên thành lâu, để quân đóng tứ phương biết hoàng cung vô sự, làm cho bọn họ không cần lại đây, cứ án binh bất động. Còn nữa, về tình trạng trong thành, truyền chỉ để Cửu môn Đề đốc Vũ Chính Vũ, nói hắn nhất định phải khống chế được. Phàm có kẻ tung yêu ngôn mê hoặc dân chúng, toàn bộ đều gϊếŧ không cần hỏi. Trong thời gian quốc tang, cả nước cấm treo vải hồng, cấm tiệc tùng ca múa, cấm cưới xin lễ lạt, kẻ nào vi phạm bất luận thân phận, toàn bộ án theo luật trị tội."
"Còn nữa —" Ánh mắt quét về phía Chung Khiêm Đức, Chu Xảo Hân nhẹ giọng tiếp, "Trong cung không thể nổi lên lời đồn đãi nhảm nhí gì, trong lúc quốc tang các cung các viện nên an bài thế nào ngươi hãy đi tìm phủ nội vụ và Lễ bộ Thượng Thư. Vấn đề tuẫn táng toàn bộ đều án theo luật hành xử, tận lực nhẹ tay, tuyệt đối lúc này không thể xảy ra sai xót."
"Vi thần tuân chỉ!" Chung Khiêm Đức thấy nàng rốt cục khôi phục bình tĩnh liền vội vàng lĩnh chỉ.
"Công Chúa, vậy đám Vương gia cũng như chi thứ dòng họ ở Yển thành và đất phong có cần —" Vân Tranh cẩn thận hỏi.
Cúi đầu nhìn một đám Vương gia mặc đồ tang quỳ gối phía dưới, cũng không biết rốt cuộc có suy nghĩ hay cảm tưởng gì, Chu Xảo Hân thở dốc một hơi, cao giọng ra lệnh, "Truyền tin đến tất cả đất phong, nói cho bọn họ biết nếu không có chiếu chỉ tuyệt đối không thể tiến cung, chỉ ngoại trừ Bình vương điện hạ. Còn đám tôn thất hoàng thân quốc thích, trừ Giang Nam vương có thể tiến vào bên ngoài hoàng cung, còn lại toàn bộ đều tự mình trở về phủ đệ, nghiêm mật trông giữ cho ta. Nói với bọn họ lúc cần bọn họ ra mặt, ta sẽ đi tìm bọn họ. Quan viên trong triều, toàn bộ canh chừng cho ta, trong lúc quốc tang nếu có kẻ kết bè kết cánh, đều xử phạt thật nặng!"
Hết chương 39