"Tỷ tỷ, ta giúp ngươi búi tóc, sau đó chúng ta cùng đi đoán câu đố đèn, được không?"
Hai người vừa mới thả hà hoa đăng xuống sông, Chu Xảo Hân liền cười duyên tiến lại.
"Búi tóc?" Bàn tay đang cầm dây cột tóc lập tức nóng lên, không biết rốt cục lúc này Chu Xảo Hân nghĩ gì, dù Việt Thanh Phong sống lại lần nữa vẫn có chút mất tự nhiên.
"Tỷ tỷ, ta giúp ngươi được không?"
Sợi dây lụa màu xanh trong tay từng chút một bị rút ra, nhìn Chu Xảo Hân tựa hồ không có ý gì khác, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người lại.
Bởi vì biết mình cao hơn Chu Xảo Hân một chút, cho nên Việt Thanh Phong theo bản năng trực tiếp nửa ngồi xổm xuống.
Trên mặt sông nơi nơi ngập tràn hoa đăng đủ màu sắc lúc sáng lúc tối, yên hoa tứ phương thắp sáng tực rỡ khiến Yển thành lúc này tựa như tiên cảnh.
Cảm giác Chu Xảo Hân ở phía sau hơi dừng lại một chút, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng cúi đầu.
Giây tiếp theo nàng liền cảm giác được tóc mình ở phía sau bị nắm lên, mà một bàn tay khác của Chu Xảo Hân lại ôn nhu áp lên trán nàng.
Lấy tay làm lược, Chu Xảo Hân thật cẩn thận giúp Việt Thanh Phong chải ba ngàn tóc đen. Tay nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, như thể làm một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Bình tĩnh nhìn bạch sắc hà hoa đăng mà hai nàng mới thả xuống, trong lòng Việt Thanh Phong có cảm giác không được tự nhiên, nhưng vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý nàng tiếp tục.
Thật lâu sau khi bàn tay kia dọc theo trán Việt Thanh Phong, chậm rãi theo hai má trượt đến cổ nàng, Việt Thanh Phong rốt cục nhịn không được đè lại bàn tay ấy, chậm rãi nghiêng đầu nhìn người kia.
Thấy ánh mắt của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân ở trên rốt cục thanh tỉnh. Cười yếu ớt nhìn bàn tay mình bị Việt Thanh Phong giữ lại, Chu Xảo Hân Chậm rãi cúi người xuống.
Nhìn nàng như vậy, tiếng hít thở của Việt Thanh Phong bỗng chốc lớn lên, muốn giãy dụa tránh né, nhưng lại nghĩ nữ tử mà khuôn mặt ngày càng gần sát này là Chu Xảo Hân, là nữ tử từng ở trong vòng tay của nàng nói thích nàng, Việt Thanh Phong liền không đành lòng có động tác gì.
Bàn tay đặt trên cổ Việt Thanh Phong rành mạch cảm nhận được phản ứng của thân thể nàng, nóng lên, hơi hơi phát run. Thấy nàng dù tựa hồ ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nhưng vẫn không nhúc nhích, ý cười nơi khoé miệng càng đậm, ánh mắt Chu Xảo Hân sáng ngời, khẽ cảm thán: "Tỷ tỷ--"
Mắt thấy hai người đã sắp hoàn toàn dính sát với nhau, trong hơi thở đều là khí tức của nữ tử, Việt Thanh Phong theo bản năng gắt gao nhắm mắt lại.
"Tỷ tỷ có ánh mắt thật đẹp, Xảo Hân rất thích!" Nhẹ nhàng thì thầm bên tai Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân liền cười, nhỏm dậy nhanh chóng cột một chùm tóc đuôi ngựa giúp Việt Thanh Phong.
"Phải không?" Thở dài nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác mình chuyện bé xé ra to, nghi thần nghi quỷ, Việt Thanh Phong vội vàng cười nói: "Ngươi đẹp hơn ta, ta --- ta hơi cao, không dễ nhìn cho lắm."
Vóc dáng của Việt Thanh Phong so với nam nhi Đại Chu mà nói thì cũng bình thường, nhưng mà so với nữ tử Đại Chu thì cũng hơi nổi bật.
Chu Xảo Hân kỳ thật không thấp, nhưng đứng trước nàng luôn có cảm giác xinh xắn nhỏ nhắn. Thế cũng khó trách Chu Xảo Hân lại nhầm Việt Thanh Phong là nam nhi, thật sự vóc dáng cùng vẻ mặt lạnh lùng đó của nàng so với nam tử quả thật có chút khó phân biệt.
Kéo Việt Thanh Phong đi, Chu Xảo Hân chỉ vào đèn đuốc sáng lạn phía xa xa, chuyển đề tài: "Phía trước là phố sá sầm uất, nhất định phi thường náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi."
Việt Thanh Phong còn chưa kịp trả lời, nàng liền bị Chu Xảo Hân nóng vội lôi kéo chạy tới.
Lễ Thất Tịch ở Chu quốc là ngày hội náo nhiệt nhất trong năm, cũng là ngày mà những nữ hài chưa thành hôn thích nhất. Việt Thanh Phong cũng vội vàng thu hồi tâm tư, cùng người kia hoà vào dòng người.
"Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem cái này giống cái gì?"
"Hẳn là dáng vẻ kỳ lân!"
"Tỷ tỷ, túi hương này ngươi một cái, ta một cái được không?"
"Được!"
"Tỷ tỷ, ngươi xem đây là mứt quả đó, ăn ngon không?"
"Ngon!"
"Tỷ tỷ, ngươi xem thứ này thế nào?"
"Không tệ ----"
......
Khắp nơi trong Yển thành đều là tiếng cười vui, trong bầu không khí này, ánh mắt Việt Thanh Phong cũng ngày càng sáng.
Ngay tại một tiểu quán treo đầy mặt nạ, lúc Chu Xảo Hân đang hứng trí bừng bừng hỏi giá, Việt Thanh Phong liền vươn tay về phía một chiếc mặt nạ nổi bật.
Tay còn chưa chạm tới chiếc mặt nạ kia, thứ đó liền đột nhiên bị người khác nhanh chân lấy trước.
Có chút kinh ngạc vội vàng xoay người, trong thoáng giây nàng liền ngây dại.
"Chiếc mặt nạ hồ điệp này rất đẹp, nhưng Việt cô nương tới chậm mất rồi!" Nam tử trước mặt tuy là Võ Trạng Nguyên nhưng một thân khí tức nho nhã.
Không nghĩ thị nữ của mình thế nhưng lại không truyền lời cho hắn, Việt Thanh Phong có chút mờ mịt không biết làm sau, nhưng rất nhanh nàng liền thẳng thắn nói: "Thực ngại quá Chung đại nhân, đều là lỗi của Thanh Phong ---"
Đó là một kiểu xưng hô phi thường khách khí, Chung Khiêm Đức liền lập tức nhận ra sự thay đổi của nàng. Nhìn ánh mắt Việt Thanh Phong có điểm khác lạ, Chung Khiêm Đức liền ôn nhu nói: "Lần trước đã nói ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta, tâm tư của Chung mỗ, Việt cô nương hẳn là ---"
"Ngươi là Võ Trạng Nguyên năm nay, Chung Khiêm Đức?" Chu Xảo Hân tay cầm một chiếc mặt nạ hắc sắc tạo hình bách quỷ dữ tợn vốn đứng một bên thật lâu đột nhiên sán lại.
Tựa hồ như vừa mới phát hiện bên cạnh Việt Thanh Phong có một nữ hài tử, thấy nàng một thân không khác biệt nhiều với những nữ tử đầy rẫy trên đường, Chung Khiêm Đức liền ôm quyền hữu lễ nói: "Tại hạ là Giang Tô Chung Khiêm Đức, xin hỏi cô nương là?"
Tựa tiếu phi tiếu đoạt lấy chiếc mặt nạ hồ điệp còn trên tay Chung Khiêm Đức, Chu Xảo Hân nhướn mày dịu dàng nói: "Ta họ Chu!"
Chỉ cần ba chữ, Chung Khiêm Đức liền sắc mặt đại biến, vội vàng làm bộ muốn hành lễ với Chu Xảo Hân, mà Chu Xảo Hân lại thuận thế đỡ Chung Khiêm Đức đang định quỳ xuống bên đường, nhìn về phía Việt Thanh Phong.
Không có vẻ gì kinh ngạc, Việt Thanh Phong chỉ nhìn phía xa xa nói: "Đằng trước có vẻ náo nhiệt!"
Ý cười nơi đuôi mắt lập tức trở nên rõ ràng, Chu Xảo Hân vội vàng buông Chung Khiêm Đức ra, nhẹ giọng: "Chung đại nhân, ta đây cùng tỷ tỷ đi trước, không quấy rầy ngươi ở nơi này gặp gỡ giai nhân!"
Nghe được câu "gặp gỡ giai nhân", Chung Khiêm Đức đêm nay vẫn biểu hiện thực nho nhã sắc mặt liền hơi thay đổi, nhưng rất nhanh hắn liền cung kính nói: "Vậy Khiêm Đức cung tiễn Trưởng Công chúa cùng Việt cô nương!"
Chẳng hề kinh ngạc khi hắn đoán ra thân phận của mình, Chu Xảo Hân cười kéo tay Việt Thanh Phong trực tiếp đi.
Hai người một bạch sắc nam tử trường bào, một phấn sắc la quần cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua Chung Khiêm Đức đang cúi người, thẳng đường tới trước.
Vẫn duy trì động tác ôm quyền cúi người, Chung Khiêm Đức chậm rãi quay đầu nhìn hai người một mực nắm tay nhau đi xa, vẻ mặt phức tạp.
Một bàn tay đặt lên vai Chung Khiêm Đức, người tới cầm chiết phiến đùa giỡn: "Chung huynh, vừa rồi phấn sắc giai nhân chính là người ngươi muốn cưới, Việt Thanh Phong? Quả nhiên người không thể nhìn tướng mạo ah."
Từ từ đứng thẳng người, thấy hai người kia đã hoàn toàn khuất trong đám đông, Chung Khiêm Đức lập tức lạnh mặt nói từng chữ: "Thật đúng là người không thể nhìn tướng mạo!"
Vẻ mặt cùng ngữ khí của hắn không bình thường, Lưu Du vội vàng rụt tay lại, la lên: "Làm sao thế? Ngươi cái dạng này cũng đừng làm ta sợ."
Hít một hơi, khe khẽ cúi đầu, Chung Khiêm Đức khôi phục lại dáng vẻ ôn hoà mọi ngày, nói: "Phấn sắc nữ tử vừa rồi là Vệ quốc Trưởng công chúa."
Chiết phiến* trong tay Lưu Du lập tức rớt xuống, Chung Khiêm Đức tiếp tục nói: "Bạch y nam tử đi bên cạnh nàng mới là nữ tử ta muốn cưới, tôn nữ của Việt Quốc công Việt Thịnh Đức - Việt Thanh Phong."
(*Cây quạt)Lưu Du hoang mang bối rối nhặt chiết phiến lên, Lưu Du hưng phấn kêu: "Chung huynh, bước cờ này của ngươi quả nhiên không đi sai, phủ Việt Quốc công quả nhiên không bình thường. Chỉ cần ngươi cưới nàng, dựa vào sự thân mật giữa nàng và Trưởng Công chúa, thành tựu sau này của ngươi có lẽ hoàn toàn xưa không bằng nay ah!"
Chung Khiêm Đức cúi đầu, tựa hồ còn đang suy nghĩ cái gì, Lưu Du đột nhiên lớn tiếng nói: "Không đúng, Đại Chu quốc của chúng ta chỉ có một Vệ quốc Trưởng công chúa, Võ hậu sao có thể để một mình nàng ra khỏi cung đây."
Bất động thanh sắc ngẩng đầu, Chung Khiêm Đức nhìn hắn nói: "Ngươi nhìn bốn phía thấy cái gì?"
"Bốn phía?" Lưu Du nhìn quanh, nghi hoặc nói: "Không có gì đặc biệt, sạp bán mặt nạ, sạp bán thải đăng*, sạp bánh nướng, còn có trang sức ---"
Đột nhiên giật mình, vội vàng xoay người, Lưu Du thấp giọng nói: "Bọn họ đều rất trẻ, đều mặc thanh sam! Dễ dàng có thể thấy rất trẻ, mà ngay cả y phục của bọn họ thế như đều giống nhau như đúc."
Gật đầu, dẫn Lưu Du đi theo hướng khác, Chung Khiêm Đức nghiêm túc nói: "Đại Chu Hoàng gia của chúng ta có tiếng ít người, từ Thuỷ Hoàng đế đời thứ nhất bắt đầu, số lượng Hoàng tử Công chúa mỗi đời đều giảm mạnh, hiện tại bệ hạ chỉ có một đệ đệ cùng muội muội. Nay Trường Khang Vương bệnh nặng, hằng năm phải nằm trên giường, bệ hạ sao có thể để Trưởng công chúa một mình ra ngoài!"
Tay cầm chiết phiến đánh giá bốn phía, Lưu Du chậc chậc cảm khái: "Ngươi nói xem sao số mệnh chúng ta lại khổ thế. Ta là Văn Trạng Nguyên, ngươi là Võ Trạng Nguyên, ngươi và ta khổ công chăm chỉ rèn luyên bao lâu mới được, mà các nàng mặc kệ nam nữ, vừa sinh ra liền được vô số người vây quanh. Đại Chu quốc của chúng ta hẳn không có người nào được nhiều đất phong cùng hộ vệ như Vệ Trưởng công chúa nhỉ?"
"Đừng nói những lời vô ích này, giúp ta nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận nàng đi?"
Hơi sửng sốt, rất nhanh Lưu Du liền tự giễu nói: "Xem ta sao lại không nghĩ đến điểm mấu chốt thế chứ, công chúa Chu quốc chỉ cần xuất giá là sẽ buông tha cho quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Chỉ cần ngươi cưới Trưởng công chúa thì sẽ giải quyết một đại phiền toái cho Võ Hoàng đế. Đến lúc đó Hoàng Thượng không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm thân muội muội của mình mà nghĩ lung tung, mà ngươi cũng có thể tiếp nhận toàn bộ tài sản cùng quyền thế của Trưởng công chúa, hơn nữa còn được Võ Đế cảm kích, sau này ngươi có thể ---"
Lưu Du càng nói càng kích động, ngay cả giọng nói cũng mang theo phấn khởi, nhưng Chung Khiêm Đức lại thấp giọng không kiên nhẫn nói: "Nói những lời có ích đi, Trưởng Công chúa là người ta và ngươi có thể gặp sao."
"Ách!" Đang hưng phấn lại lọt vào đả kích, Lưu Du phản xạ có điều kiện nói: "Không phải ngươi biết Việt Thanh Phong à? Mà nàng lại quen biết Vệ Quốc công chúa đó!"
Hết chương 3