Chương 53: Kẻ xứng đáng

Những tia nắng từ bên cửa sổ, chiếu qua chiếc rèm cửa màu hồng nhạt của cô rồi phản phất lên chiếc giường lớn ấm cúng.

Cô khó chịu mà uốn éo thân mình, hôm nay cô ngủ đặc biệt khó chịu. Có phải cô lăn xuống đất rồi không hay tại chiếc giường lại nhỏ đi.

Bình thường cô hay có tật cuốn chăn, hôm nào ngủ dậy cũng sẽ như một con sâu hay một cái bánh cuốn. Nên việc như hôm nay cũng không lạ lắm, chỉ là tại sao cái chăn lại cứng như vậy? Cô ưỡn người mãi mà vẫn không thể thoát ra được còn có dấu hiệu co vào chặt hơn.

Đưa bàn tay mò chỗ này lần chỗ kia thì có cái gì đấy chụp tay của cô lại. Giọng nói trầm ấm mà khàn khàn vang lên ngay trên đỉnh đầu của cô.

“Em đừng có mà mò bậy.”

“Nếu có gì xảy ra đừng trách anh không báo trước.”

Cô nghe vậy thì đơ người, bàn tay trong chăn đang mò mẫn cũng bất giấc dừng lại. Uể oái gắng gượng mà từ từ mở cặp mắt lơ mơ ra quan sát xung quanh.

“Mộ… Mộ Hàn?”

“Anh làm gì ở đây vậy hả?”

Vùng vằng thoát khỏi cánh tay to lớn của anh, cô lao mình lổm nhổm bò dậy. Trong khi anh vẫn còn đang nhắn nghiền mắt ngủ thì cô đã la lối lớn tiếng.

“Dậy… dậy mau cho em.”

“Tại sao anh lại ở đây hả?”

Vì sự làm phiền của cô mà anh thật không thể yên giấc mà ngủ. Giận hờn mà mở tí hí cặp mắt một cách không bằng lòng, anh còn không quên bĩu môi oán trách cô.

“Anh còn muốn đi ngủ mà.”

“Ngủ cái đầu của anh đấy.”

“Á… đau.”

Nghe anh la oai oái thì cô cũng dừng tay lại, nhếch miệng khinh thường một câu. Chỉ lấy chiếc giỗ đánh nhẹ vào cái thôi mà, có cần làm quá vậy không.



“Nói! Sao anh ở đây?”

“Hả… à ừm. Sao anh ở đây nhỉ? Em đưa anh qua đây làm gì? Có gì từ từ nói chứ em manh động vậy anh sợ lắm.”

Bối Hi:”…”

Cô có sở thích thú tính vậy bao giờ? Nửa đêm cô đã trở thành siêu nhân anh hùng và dùng sức mạnh phi thường bế anh qua một cách thần không hay quỷ không biết ư?

Ồ! Siêu năng lực…

“Anh đang giỡn mặt với em đấy à?”

Đầu cô có bị lừa đá cũng không thể tin nổi cái cớ này của anh. Anh thật sự nghĩ cô là con nít ba tuổi dễ lừa hả?



Thời gian này là đang trong lịch nghỉ của kì Tết nên anh đã chiều theo cô cùng đến khi trung tâm mua sắm. Chúng tôi lại hạnh phúc nắm tay nhau đi hết chỗ này đến chỗ kia. Tất nhiên cũng không thể thiếu việc ghé vào khu vui chơi để tham gia một số trò chơi nhỏ. Hai con người to xác nhưng tâm hồn lại nhỏ bé, cùng nhau gắp thú và chơi tàu lượn.

Nhưng có vẻ hôm nay ra đường cô đã bước bằng chân trái trước tiên nên chưa gì đã gặp phải người không muốn gặp. Tại sao thường ngày thì không gặp mà lại đυ.ng trúng hôm cô và anh đi thì gặp?

“Hàn Hàn cậu cũng tới đây nữa sao?”

Đi dạo vài vòng thì gặp Lữ Giao. Cô ta đứng phía sau gọi lớn tiếng về phía chúng tôi. Cất giọng gọi anh một tiếng thật ngọt ngào rồi cô ta nhanh chân bước lại gần đến chỗ bọn cô.

“Lữ Giao, trùng hợp thật.”

Tay trong tay nắm lấy tay cô không buông, Mộ Hàn lịch sự mà giữ khoảng cách nhất định giao tiếp lại với cô ta.

“Đúng thật là… tớ và cậu thật là có duyên. Chúng ta…”

“Có lẽ là cậu và Bối Hi mới có duyên vì cô ấy mới là người rủ tớ đi.”

Cô đứng lên phía trước, cẳn đằng trước của Mộ Hàn. Mỉm cười thật tươi cất giọng ngọt ngào không kém chào cô ta một tiếng.



“Haha… cũng đến giờ rồi hai người có tính đi ăn không?”

Cô ấy vô tình hay cố ý mà gặp chúng tôi, vì đã tới giờ ăn trưa nên tiện thể đi luôn. Một chiếc xe lăn bánh, ba người cùng ngồi. Sự ngượng ngùng khi kẹp ba này đúng là chẳng mấy chút dễ chịu. Cô ta và anh nói chuyện khá vui vẻ và hợp ý. Nào là từ vực sức khỏe của ba mẹ anh, đến việc những người bạn cũ bên nước ngoài rất nhớ anh.

Dù không có gì quá phận nhưng cô vẫn cảm thấy không thích nổi. Cô ấy đúng là xinh đẹp, thân thiện, đơn thuần nhưng không mất đi vẻ sắc xảo. Mọi thứ đều tốt, chỉ bị trừ ở điểm là bám lấy Mộ Hàn của cô.

Nếu không phải có kiếp trước đặc rèn luyện cho cô tính nhẫn nại và chịu đựng thì cô nghĩ mình sẽ không chịu nổi. Mỗi câu mỗi từ cô ta nói dù không rõ ràng nhưng cô lại cảm nhận được một chút ý tứ trong đó.

Trong lúc cả ba đang ngồi ăn cơm thì đột nhiên Mộ Hàn có điện thoại và anh rời đi để nghe. Nơi đây giờ chỉ còn cô và cô ta. Cô nghĩ cô ta có khi nào sẽ thẳng thừng thổ lộ hay đe dọa cô nên tránh xa anh hay không.

Nhưng có vẻ cô đã sai vì tất cả đều không phải. Cô ta đây là muốn cùng cô tâm sự mỏng về quá khứ.

Cô ta chỉ ngồi nói cho cô nghe về sở thích của anh, những kỉ niệm xưa kia khi hai người còn nhỏ và khoảng thời gian vui vẻ bên nước Anh xa xôi.

“Em có thấy chị và Mộ Hàn thời gian đó thật tuyệt không?”

Cô ta sau khi chuốc bầu tâm sự thì đột nhiên quay qua hỏi cô. Đưa tay cầm lấy ly rượu nhẹ mà đưa lên môi uống một hớp nhỏ.

Cô nhìn một loạt những hành động này của cô ta, thầm cười khinh trong lòng không thôi. Nên trả lời làm sao cho phải phép?

“Đúng là đẹp thật… nhưng tiếc thay nó lại là quá khứ.”

Mà quá khứ thì chỉ để nhớ lấy mà thôi…

“Em nói đúng nhưng có còn hơn không. Ai biết được hôm nay hạnh phúc nhưng mai lại đau khổ.”

Cô cũng làm hành động giống như cô ta, cầm lấy ly rượu uống một ngụm rồi ngả người vào thành ghế. Nhìn cô ta cười nhẹ rồi nói với giọng đầy sự chắc nịch.

“Chỉ cần sống đúng với lương tâm của mình là được.”

“Những kẻ đi tranh giành, lăm le vào thứ đồ không phải của mình thì mới là kẻ không đáng giá có được hạnh phúc.”

“Chị nói có đúng không? Làm người thì phải biết tự trọng.”