Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 4: Viên đạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mộ Hàn!”

Chứng kiến anh bị bọn chúng ném xuống đất không thương tiếc còn giơ chân giơ tay đánh đấm vài cái. Cô hoảng mình lao tới bên anh.

Nhưng trong lúc cô không để ý thì đằng sau đã có hai tên ẩn nấp nãy giờ lao tới chế ngự cô. Chúng giữ chật lấy hai tay và bẻ ngược ra sau để cô không thể giẫy giụa.

“Bỏ tao ra, lũ khốn.”

“Haha… cứ chửi đi, cô còn có thể chửi dài dài đấy.”

Hắn chứng kiến cô điên loạn, bất lực không hiểu sao lại cảm thấy rất vui trong lòng. Ý cười trên mặt lộ rõ đến ai nhìn vào cũng thấy rõ hắn đang cao hứng như thế nào.

“Thì ra là Tần tổng một thời của chúng ta. Anh yêu à, chút xíu nữa là em còn không nhận ra đấy. Tưởng đâu là tên ăn mày thẩn thỉu nào đó chứ.”

“Em thật thất trách đấy bảo bối. Làm sao lại có thể nhầm lẫn được? Hắn ta bây giờ còn thua cả con chó mà anh từng vứt bỏ nữa.”

Hắn và cô ta đứng nói kẻ tung người hứng, hết sức hoà hợp. Những tên đàn em đứng đấy cũng như bắt được cơ hội nịnh bợ, cười ha hả không tiếc lời mà sỉ nhục Mộ Hàn để lấy điểm với hắn ta.

Người có tiền là người có quyền…

Kẻ chiến thắng là người thượng vị…

Kẻ thua cuộc là mục tiêu để hứng chịu công kích, sỉ nhục.

Đấy là những gì thực tại mà cuộc sống khắc khổ này có.

“Bối Hi…”

Anh thều thào nhúc nhích trên mặt đất. Cố gắng lết về phía cô từng chút một. Bàn tay run run, dính những vệt máu đỏ tươi đưa về phía cô.

Khoảng khắc nhìn anh như vậy cô quên luôn cả phản kháng. Thừ người ra nhìn anh, những giọt nước mắt từ lâu mà cô nghĩ đã cạn nay lại chảy ra.

“Mộ Hàn.”

Là tôi. Chính tôi là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi này. Vì một người như tôi mà anh hi sinh nhiều như vậy có đáng không?

Cô rất muốn nói, muốn nói rất nhiều điều với anh. Nhưng cái gì cũng không nói được. Lời nói ứ đọng ở cổ họng, không phát ra được tiếng gì ngoài những âm thanh nức nở.

“Bối Hi… anh xin… á.”

“Không…”

Lời nói muốn xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô của anh chưa kịp nói xong thì những tiếng thét thất thanh đã thay thế.

Vỹ Trác trên tay cầm thanh sắt to cười một cách đểu cáng. Chính tay hắn vừa rồi đã đánh một cái thật mạnh lên chân anh.

Cảm giác ấy phải nói là… thật tuyệt vời!

“Không… dừng lại đi… làm ơn.”

Cô giãy giụa, chửi bới cầu xin. Nhưng họ như bỏ ngoài tai lời của cô.

Cô sợ rồi… những trò đùa ác ý của họ cô thực sự rất sợ.

“Trác… anh định tiếp tục đánh sao?”

Băng Na nãy giờ đứng chứng kiến nhưng cảnh máu me này khiến cho một người mang thai như cô ta cảm thấy khó chịu.

“Na Na, em vào xe nghỉ ngơi đi. Khi em quay lại đảm bảo anh đã giải quyết xong lũ ruồi muỗi này.”



Cô ta dạ vâng một tiếng rồi cất bước về phía biếc xe đậu đằng xa. Đợi mọi thứ xong xuôi hắn lại tiếp tục quay qua chơi đùa với anh.

“Vỹ Trác… anh muốn đánh muốn đập hay chửi bới hãy trút lên tôi đi. Làm ơn đừng đυ.ng tới anh ấy.”

“Suỵt! Ai rồi cũng có phần.”

Hắn đưa tay lên miệng ra hiện cô im lặng. Sau đó ra hiệu tên đằng sau lấy khăn bịt miệng cô lại.

“Mộ Hàn, mày có muốn nói lời gì không?”

Đứng sát bên cạnh anh đang nằm co quắp trên đất. Hắn đá đá mấy cái vào phần bụng của anh.

Sau đó ngả ngớn ra vẻ suy ngẫm rồi hỏi cô.

“Em muốn tôi làm gì thằng khốn này trước? Tôi nên chặt tay nó hay cắt lưỡi nó?”

“À tôi nghĩ ra rồi…”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, muốn qua đấy với anh nhưng cái gì cũng không thể.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị hắn ta vần qua lăn lại.

_Bốp…bốp_

Hắn giơ ống tuýp sắt lên cao rồi đập thật mạnh vào phần chân anh. Như chưa chắc chắn hắn còn đánh thêm hai ba cái nữa.

Cô có thể nghe thấy tiếng thanh sắt chạm vào da thịt và tiếng xương gãy…

Hắn ta…

Anh đã…

“Nó gãy chân rồi. Shit thật yếu quá.”

“Á… a… thằng khốn… tao gϊếŧ chết mày.”

Anh đau đớn vật vã trên nền đất. Đôi bàn tay run rẩy đưa về phía chân, nó giờ đây đã không còn nhúc nhích được nữa.

Cô gào khóc, miệng chỉ phát ra được những tiếng ư ử. Nước mắt nước mũi thi nhau chảy dài trên khuôn mặt lem luốc của cô.

Làm sao đây? Mộ Hàn…

“Haha… thú vị quá. Mày ngày xưa gây cho tao bao nhiêu việc? Còn tính lăm le con vợ cũ kia của tao.”

“Đúng là gan dạ đấy.”

Anh đến liếc nhìn cô cũng không dám. Bản thân có bao nhiêu chật vật? Anh bây giờ đã thành gì rồi?

Không dám nhìn cô, sợ thấy được khuôn mặt kinh hoàng của cô khi thấy anh như vậy.

Anh chả còn gì cả, bảo vệ cô không được, trả thù cũng không xong. Bây giờ đến khả năng đi lại cũng chả còn.

Đến đây là hết rồi…

“Tiếp theo tao nên làm gì nhỉ.”

Hắn ta đã vẻ suy tư, sau đó nhìn về phía cô cười một cách sở khanh. Nhìn ánh mắt và nụ cười của hắn khiến cho cô rùng mình.



Đây là một dấu hiệu không tốt…

“Xa tôi có vẻ em sống không tốt.”

Hắn đưa bàn tay dơ bẩn của hắn lên vuốt ve mặt cô. Như có điều tiếc nuối, hắn đứng đấy nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá.

Cô lắc lắc đầu ghét cái tay của hắn. Không chỉ ghét tay mà cô còn ghét hết tất cả của hắn, cô căm hận hắn.

Mặc kệ sự phản kháng của cô hắn bắt đầu đi chuyển bàn tay. Từ trên khuôn mặt kéo xuống chiếc cổ mảnh khảnh, rồi hướng dần xuống.

Đến khi cô nghĩ mình sẽ bị làm nhục thì có giọng nói phía sau Vỹ Trác vang lên.

“Chỉ vậy thôi sao? Mày còn có thể làm gì hơn không?”

“Loại người như mày chỉ biết lợi dụng người khác, nếu không sử dụng mánh khoé bẩn thì có thể làm gì?”

“Dù có làm gì cả đời này mày cũng không bằng tao.”

Anh nằm vật trên nền đất công kích hắn. Buông bỏ, kết thúc nhanh chính là ý nghĩ trong đầu anh. Không thể nào xoay chuyển được tình thế nữa rồi.

Không còn ai có thể giúp anh và cô nữa…

Hắn nghe anh nói mà tức điên không thôi. Đây chính giới hạn của hắn, cũng giống như loài rồng, luôn có một chỗ cấm kị mà không ai được phép chạm vào.

Tử Vỹ Trác hắn cũng không ngoại lệ. Trước kia hắn không tài giỏi, hắn không bằng Mộ Hàn. Người cha thì lúc nào cũng lấy tên khốn ấy ra so sánh với hắn.

Từ đấy hắn căm ghét anh ta. Luôn luôn thù địch và đối kị không thôi.

Cho đến bây giờ ván cờ đã bị lật ngược, tình thế đã thay đổi. Hắn không chấp nhận khi ai đó nói hắn không bằng Mộ Hàn.

Giật lấy cây súng lục của tên gần đó hắn chỉa thẳng vào đầu anh. Trong cơn nóng giận hắn tiến tới giật lấy tóc anh kéo ra sau.

“Mày ngon nói lại đi, có tin tao gϊếŧ mày chết không?”

“Có bao nhiêu lần cũng vậy.”

“Nói… nói tiếp đi.”

Hắn dí sát súng vào đầu anh, khuôn mặt vặn vẹo không thôi.

“Bối Hi… chạy đi.”

Anh đột nhiên quay về phía cô hét lớn.

Hắn ta nghe vậy quay phắt ra nhìn. Anh lợi dụng lúc hắn lơ là giằng co lấy khẩu súng trong tay hắn.

Phằng…

Phằng phằng…

Máu từ trên người Vỹ Trác và Mộ Hàn tuôn ra.

Anh giằng lấy khẩu súng nhưng khi chỉa vào Vỹ Trác đã bị tên gần đấy phát hiện, cản tay bắn của anh.

Viên đạn lúc đầu phải ở tim thì lại chỉ sượt qua tay của hắn.

Còn Mộ Hàn anh thì bị tên đàn em chỉa súng bắn thẳng lại.

Viên đạn bắn thẳng vào anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »