Khấu Thu cười lạnh một tiếng, hắn cứ nghĩ tại sao Khấu Manh Trân lại đột nhiên có tình thương mến thương đến thế đâu. Thì ra là vì để dàn cảnh diễn trò hay. Hắn quay đầu, nhìn Mặc Vấn: “Anh thấy sao?”
Mặc Vấn còn chưa có mở miệng. Khấu Manh Trân đột nhiên hướng lại đây, bàn tay ngọc ngà nắm chặt lấy quần áo Mặc Vấn: “Chú cảnh sát, chú phải vì Chỉ Xảo đòi lại công bằng a! Bạn ấy còn trẻ như vậy, chết không nhắm mắt a!”
Trên gương mặt tuấn lãng của Mặc Vấn có chút không kiên nhẫn, lại ngại thân phận, không thể trực tiếp đẩy ra. Hắn dùng ánh mắt ý bảo Khấu Thu, nên làm cái gì bây giờ?
Khấu Thu: “Nói cho cô ta biết, chúng ta không biết.”
“A.” Mặc Vấn quay đầu nhìn nữ sinh náo loạn trước mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta không biết.”
Khấu Manh Trân: “…” Nhất thời liền diễn không nổi nữa.
Khấu Thu thở dài. Xem ra người nam nhân này, trừ phá án ra, những phương diện khác IQ thật đáng lo a.
Qua hai giờ nữa, trời dần tối lại. Mặc Vấn cầm danh sách trường học cung cấp, đi đối chiếu đầy đủ gia đình địa chỉ học sinh trong học viện, đặc biệt là phương thức liên lạc với người nhà. Vì chưa có báo cáo pháp y, nên không có biện pháp chứng minh điều tra. Học sinh được rời trường, nhưng cần có người nhà đón về.
Vì có Khấu Bân Úc, Khấu Manh Trân cùng Khấu Thu còn có Khấu Nguyên có thể nhanh chóng về nhà.
Vừa vào cửa, Hòa Phi Trân liền chạy đến, ôm chặt Khấu Manh Trân vào lòng: “Trước đó có giáo viên gọi đến, mẹ đều biết hết rồi. Đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Khấu Manh Trân đỏ mắt, môi run nhè nhẹ.
“Bao giờ ăn cơm?” Khấu Thu hỏi Khấu Bân Úc.
“Bạn tốt nhất của Manh Trân vừa chết. Cậu còn có tâm tình ăn cơm.” Hòa Phi Trân giận dữ quát Khấu Thu.
“Không phải tôi chết, vì sao không có tâm tình?”
“Cậu! Cậu!” Hòa Phi Trân giận đến không nói nên lời.
Khấu Thu mặc kệ đôi mẹ con đang làm bộ làm tịch, hỏi Khấu Bân Úc: “Trong nhà có chỗ rửa ảnh không?”
Khấu Bân Úc gật đầu: “Lầu ba cạnh phòng sách, cần thì anh dẫn cậu đi.”
“Không cần, tự đi được.” Từ chối đề nghị của hắn, Khấu Thu một mình lên lầu.
Trong phòng tối.
Khấu Thu cầm lấy tấm ảnh vừa mới rửa xong, nghĩ mãi không hiểu. Tướng mạo mệnh số chưa hết, đáng lẽ còn có thể gây sức ép vài ngày. Cẩu Chỉ Xảo sao lại chết nhanh như vậy?
Hắn kéo màn ra, ánh nắng chiều tiến vào. Khấu Thu đứng bên cạnh gương, dưới ánh chiều tàn mơ hồ có thể nhìn thấy sáu cái cánh trong suốt. Mặc dù trong suốt, lại giống như có thể nhìn thấy rõ đường vân, tao nhã duy mỹ.
Khấu Thu nhìn thật lâu, đột nhiên cảm thấy, có chút thèm cánh gà nướng.
Đến bữa cơm chiều, ánh mắt Khấu Manh Trân sưng lên, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng như không có khẩu vị gì. So với người vẫn luôn hung tàn gặm cánh gà nướng, Khấu Thu nổi bật khiến cho người khác chú ý.
Khấu Nguyên đẩy dĩa thức ăn mà ngày thường Khấu Manh Trân yêu nhất qua, thuận tiện nói: “Em gái đừng đau buồn nữa.”
Cũng không biết là vô tình hay cố ý. Xương gà trong tay Khấu Thu không cẩn thận đυ.ng phải đôi đũa, bay lên mặt Khấu Nguyên rơi ra ngoài.
Khấu Nguyên đứng dậy: “Mày đừng quá phận.”
“Ăn cơm.” Âm thanh Khấu Quý Dược thản nhiên, nhưng không ai dám vi phạm. Khấu Nguyên hung hăng trừng mắt Khấu Thu một cái, ngồi xuống.
Khấu Manh Trân thấy Khấu Quý Dược vì Khấu Thu lên tiếng, nhất thời không cam lòng, cúi đầu thương tâm nói: “Ngay cả lần cuối cũng không gặp được Chỉ Xảo, sao có thể nuốt trôi?”
Lời này tỏ rõ âm thầm chỉ trích Khấu Thu vô tình vô nghĩa.
‘Ba’ một tiếng —
Một tấm ảnh chụp ném ra trước mặt cô nàng, Khấu Manh Trân chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời bị gương mặt cùng thi thể không trọn vẹn sợ tới mức hoa dung thất sắc. Chỉ nghe Khấu Thu thản nhiên nói: “Hiện tại gặp được, cô có thể ăn.”
Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Khấu Manh Trân sợ tới mức nước mắt chảy ra, tay cầm đũa cũng run rẫy.
Khấu Thu: “Còn không mau ăn.”
Mọi người: …
Khấu Bân Úc: Tam đệ này, so với hắn tưởng tượng còn muốn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn a!
Ảnh chụp thập phần chân thật, chỉ là nhìn thôi mà đã cảm thấy máu loãng tùy thời sẽ từ ảnh chụp chảy ra ngoài.
Ba mươi giây sau, Khấu Manh Trân rốt cục kiên trì không được, dùng tay che miệng chạy nhanh về hướng nhà vệ sinh. Hòa Phi Trân trừng mắt nhìn đầu sỏ Khấu Thu một cái, cũng bỏ bữa đuổi theo.
Khấu Thu cảm thấy có chút tiếc hận. Đáng tiếc An Lôi cùng Khấu Uẩn Lương không có mặt, không thể thưởng thức cảnh đẹp trong tấm ảnh này.
Khấu Nguyên nhìn hình ảnh trên tấm hình, không hề càn rỡ như vừa rồi nữa, ngẩng đầu thật cẩn thận nói: “Cha, xảy ra chuyện này. Mấy ngày nay, chúng ta có thể tạm thời không đến trường được không?”
Một bàn tay thon dài xinh đẹp cầm lấy tấm ảnh trên bàn. Khấu Quý Dược thản nhiên nhìn lướt qua, rồi thả nó xuống: “Lực phanh thây không lớn, dao nâng lên rất cao mới có thể miễn cưỡng băm người lóc xương. Người cầm dao thủ pháp không lưu loát, chỉ là người thường thôi. Các ngươi từ nhỏ học võ tự vệ, hắn không phải là đối thủ của các ngươi.”