‘Rầm’ một tiếng, Trần Vân đem giáo án đập mạnh lên bàn, mở ra —
“Mở trang 138.”
Không khí trong ban quay về yên tĩnh.
Khóe miệng Cơ Chi nhếch lên so với quá đóa hoa còn kiều diễm hơn bội phần: “Cậu rất thú vị.”
Khấu Thu không trả lời, lấy sách ra, cúi đầu xem hết sức chuyên chú.
Cơ Chi nghi hoặc. Người này thấy thế nào cũng không giống học sinh nghiêm túc, lại liếc mắt nhìn qua liền ngây ngẩn cả người. Khấu Thu đâu có xem sách giáo khoa gì, mà là số mới nhất tháng này, tạp chí |Vogue|.
Cảm nhận được một tầm mắt vẫn luôn dừng lên trên người mình, Khấu Thu từ cặp lấy ra một quyển |I-D| đưa cho Cơ Chi: “Tôi không có thói quen cùng người khác nhìn một quyển.”
Cơ Chi: “Tôi không muốn xem.”
Khấu Thu: “Làm người nên thành thật. Cậu không muốn xem thì làm chi nhìn chằm chằm tôi.”
Cơ Chi: …
Tác phong ban A luôn luôn nghiêm cẩn, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua có người đang giờ học mà đọc tạp chí, lại còn trắng trợn đến vậy.
“Nói thật đi, sao cậu lại không ngồi cùng bàn với Cẩu Chỉ Xảo?”
Khấu Thu: “Xúi quẩy.” Hắn ngẩng đầu: “Cậu tốt nhất cách xa cô ta ra một chút, đừng để bị lây bệnh.”
Nam sinh ngồi trước bọn họ sợ run cả người: cái tên mới tới này, miệng thật độc.
Khấu Thu đúng thật là không có cố ý nhằm vào Cẩu Chỉ Xảo, hắn chỉ là ăn ngay nói thật.
Ngũ quan con người rất thần kỳ. Có ngũ quan nhìn rất xinh đẹp, tổ hợp thì bình thường. Có ngũ quan không có đặc biệt gì, nhưng tổ hợp cùng một chỗ lại hấp dẫn người khác. Có xinh đẹp nhưng không có kiên nhẫn nhìn, có thanh tú cũng có hương vị.
Quan trọng nhất chính là, ngũ quan không phải cả đời không thay đổi. Chúng nó sẽ tùy hoàn cảnh chung quanh hoặc do nhân tố khác mà phát sinh biến hóa cực kỳ nhỏ. Chẳng qua đơn thuần dựa vào mắt thường thì không thể phân biệt ra thôi.
Khấu Thu có được hệ thống, đối với ngũ quan người khác mỗi một tấc nhỏ biến hóa đều có thể nhìn ra.
Nữ sinh vừa rồi, đẹp thì có đẹp nhưng bờ môi hơi lõm, vành mắt thiếu hụt, cái này trong dân gian gọi là mắt tằm. Người bình thường có mắt tằm thường rất có sức quyến rũ, từ tướng mạo mà nói, người có mắt tằm không chỉ trên sự nghiệp hay trên phương diện tình cảm đều có vận khí rất lớn.
Bờ môi lõm, là điềm xấu. Mắt tằm thiết hụt cho thấy phúc khí cô ta đang xói mòn.
Người mắt tằm thiếu hụt tất nhiên làm cái gì cũng không may, đưa tới oán khí lớn. Loại oán khí này chẳng những sẽ hại chính cô ta, mà những người bên cạnh cô ta cũng sẽ bị liên lụy.
Mà một người cùng lúc có hai thứ này xuất hiện, chỉ có một khả năng — cô ta chết, hoặc cách cái chết không xa.
Cơ Chi là nhân vật phong vân trong học viện Egger. Thiếu niên đẹp như hoa yêu luôn được nữ tính yêu thích, lại thêm thái độ hắn luôn như gần như xa. Vì thế trong mắt rất nhiều nữ sinh, hình tượng hắn luôn mộng ảo, xa xa không thể với tới làm rất nhiều người trầm mê.
Nhưng người như Khấu Thu không chịu vẻ ngoài hắn ảnh hưởng, chính là người đầu tiên.
Giờ nghỉ trưa, hắn rốt cuộc nhịn không được nhìn người luôn xem tạp chí kia, mở miệng nói: “Cùng đi ăn trưa không?”
Khấu Thu ngẫm lại gật đầu, hắn không hiểu nhiều lắm về căn tin trong trường. Đời trước vì lần đầu tiên đến căn tin cao cấp nên làm ra không ít hành động xấu hổ, thế nên sau này hắn không hề đến căn tin nữa. Căn tin ở học viện Egger với hắn mà nói khá là xa lạ, có người dẫn đường cũng không tồi.
Hắn nhét tạp chí vào cặp. Cơ Chi nhìn thấy trong cặp nhét đầy các loại tạp chí, khóe mắt co rút.
“Cậu chưa nhận được sách giáo khoa?”
Khấu Thu lắc đầu: “Không phải, quá nhiều, nhét vào nặng cặp.”
Cơ Chi nhíu mày, hắn hoàn toàn không lý giải nổi mạch não thiếu niên trước mắt cấu tạo ra sao.
Học viện Egger đắt đỏ chính là có lý do của nó. Ngay cả căn tin cũng trang trí đến xanh vàng rực rỡ. Diện tích cực lớn đến mấy trăm mét vuông, mỗi ô kính đều rực rỡ, chọn lựa không kịp.
Chỉ có điều có một cửa kính có đội ngũ xếp hàng rất dài.
Hai tên đẹp trai Khấu Thu cùng Cơ Chi đi tới, lập tức liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Thấy Khấu Thu vẫn luôn tò mò nhìn hàng ngũ kia, Cơ Chi chủ động giải thích: “Đó là nơi bán cá cuộn cùng gan ngỗng. Mỗi ngày đều cung cấp số lượng có hạn.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Ăn ngon?”
Cơ Chi ăn ngay nói thật: “Tiêu chuẩn đại sư, ít nhất so với nhà hàng năm sao còn ngon hơn.”
Khấu Thu: “Chúng ta cũng đi xếp hàng đi.”
Cơ Chi nhìn thoáng qua đội ngũ: “Ước chừng đến lượt chúng ta, hết hàng.”
Hắn nói xong câu đó thì không thấy Khấu Thu đâu. Nhìn lại thì thấy hắn đã gia nhập đội ngũ xếp hàng, Cơ Chi bất đắc dĩ, cầm dĩa đi tới.
“Nha, tôi nói là ai đâu. Đây không phải Khấu Thu sao. Tôi nghe nói mới ngày đầu tiên cậu lên lớp xém chút nữa bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài.”