Chương 17: Về nhà

Buổi tối ngủ bên cạnh có người, Dịch Thiên Phàm không tiện làm chút gì, chỉ có thể ôm Thu Tử Hàn không rời tay.

"Gầy." Hai người trán chạm trán, Dịch Thiên Phàm hạ giọng, "Còn có quầng thâm mắt...... là lo lắng ta sao?"

Thu Tử Hàn kéo tay Dịch Thiên Phàm để lên bụng mình, khóe môi khẽ câu, "Hai ngày này là lo lắng cho Tiểu Mạt nhiều chút."

"Có nhớ ta không?" Dịch Thiên Phàm cúi đầu ở môi Thu Tử Hàn hôn một cái, "Tiểu tử này lại lớn thêm."

"Ừm......" Thu Tử Hàn duỗi tay ôm eo Dịch Thiên Phàm, mũi có chút lên men, mấy ngày này đúng là cực kỳ nhớ, "Rất nhớ."

Dịch Thiên Phàm hôn trán Thu Tử Hàn, ôm người càng chặt.

Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng.

"Điền đại thúc." Dịch Thiên Phàm trịnh trọng hướng cả nhà Điền Hán Thanh cúi người một cái, sau đó nói, "Cảm ơn cả nhà các ngươi đã chăm sóc nội tử chu đáo, đặc biệt là Tiểu Mạt, đã cứu thê nhi ta, ta vạn phần cảm kích, không có gì báo đáp......" Thu Tử Hàn nhìn Dịch Thiên Phàm gật gật đầu, Dịch Thiên Phàm nói tiếp, "Dịch gia chúng ta hiện tại tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng cũng tính là giàu có, ta nghĩ...... thỉnh các ngươi đi thôn trang với chúng ta. Muốn bao nhiêu đồng ruộng thì chỉ cần các ngươi mở miệng, thu hoạch có thể giữ lại bảy phần cho mình, cho ta ba phần là được. Không biết Điền đại thúc có nguyện ý hay không?"

Dịch Thiên Phàm đưa ra điều kiện có thể nói là thập phần thành ý, đối với thôn dân cày ruộng bần cùng, lương thực không đủ quả thực là như là trên trời rớt bánh có nhân, Điền Hán Thanh sao lại không đáp ứng.

"Nếu công tử không chê, chúng ta đương nhiên nguyện ý." Điền Hán Thanh kêu Điền đại thẩm cùng Điền Tiểu Mạt đi vào, "Về sau......cả nhà chúng ta nhất định vì Dịch công tử và Thu công tử tận lực làm việc."

"Thật tốt quá, Điền thúc...... sau này hãy gọi là thiếu gia và thiếu phu nhân đi." An Thuận và An Quý đứng ở một bên cũng rất cao hứng, "Chúng ta đều gọi như vậy."

"Được...... thiếu gia, thiếu phu nhân." Điền Hán Thanh tức khắc cảm thấy chủ tử Dịch gia và hạ nhân đều rất dễ ở chung, quyết định của mình chắc là không sai.

Chờ Dịch Thiên Phàm tỉnh dưỡng mấy ngày, cả nhà Điền Hán Thanh thu dọn đồ đạt trong nhà thỏa đáng, hai chiếc xe ngựa lại lần nữa xuất phát, chậm rãi rời khỏi sơn thôn.

"Nhà chúng ta ngoại trừ thiếu gia và thiếu phu nhân còn có ai?" Mấy ngày nay Điền Tiểu Mạt cùng những người An Thuận ở chung nên cũng dần dần tự nhiên hơn, lúc này An Quý đánh xe ngựa, hắn cũng ngồi ở đầu xe, hai chân hơi hơi đong đưa, "Sao thiếu gia không ở trong thành, mà muốn đến ở thôn trang vậy?"

"Tiểu Mạt." Ngồi ở trong xe, Điền đại thẩm cũng nghe Điền Tiểu Mạt nói, cảm thấy hỏi thăm chuyện của chủ tử như vậy quả thật không tốt, "An Quý, Tiểu Mạt chỉ là tò mò, nó cũng không có ý gì khác đâu."

"Ừm, ta biết mà......" An Quý quay đầu lại lên tiếng, cười nhìn Điền Tiểu Mạt, "Điền đại thẩm yên tâm, ta biết các ngươi đều là người tốt, cũng tin tưởng nhân phẩm các ngươi...... Kỳ thật, những việc này cũng không phải bí mật gì, các ngươi vừa tới, biết chút việc trong phủ cũng không có gì không tốt. Thiếu gia đối với chúng ta rất tốt, cho dù biết cũng sẽ không trách tội chúng ta."

Điền đại thẩm lúc này mới yên tâm, không có lên tiếng nữa. An Quý nói tiếp, "Lão gia và lão phu nhân đều không còn nữa, trong phủ bây giờ còn có di nương, còn có vài hạ nhân nữa, ngày thường chúng ta đều nghe theo Hoàng quản gia phân phó. Dịch phủ lúc trước ở thành Giang Ninh, vừa mới dọn đến ở nông thôn, chúng ta chính là trên đường đi nông thôn, vì tránh mưa mới có thể đi Điền gia thôn các người đó. Còn chuyện tại sao chuyển nhà...... thiếu gia dường như muốn chỉnh đốn lại sinh ý trong nhà."

"Còn có...... di nương a." Điền Tiểu Mạt có chút thất vọng, hắn nhìn ra được tình cảm Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn rất tốt mà, Dịch Thiên Phàm sao lại nạp thϊếp.

"Ừm...... di nương vào phủ cũng sắp được ba tháng rồi." An Quý đáp.

"Thiếu gia nạp thϊếp...... vậy thiếu phu nhân y......" Điền đại thẩm sau khi nghe được cũng có chút giật mình, không tự chủ nói, "Nhìn thấy tình cảm bọn họ thật tốt mà."

"Thiếu gia lúc trước thích chơi bời, sau đó liền...... đưa di nương về." An Quý cũng không hiểu lúc đó Dịch Thiên Phàm nghĩ như thế nào, "Đoạn thời gian kia, bầu không khí trong phủ đúng là không tốt như hiện tại...... chỉ là tính tình thiếu phu nhân rất tốt, nên cũng không nói gì...... bất quá hiện tại thiếu gia đã sửa đổi, giống như thay đổi thành một người khác, cảm tình đối với thiếu phu nhân cũng càng ngày càng tốt."

"Thiếu phu nhân là người tốt." má Ngô ngắt lời nói, "Từ nhỏ tính tình đã rất tốt, đối với thiếu gia một lòng chung thuỷ, mấy năm nay...... ở trong phủ đúng là không dễ dàng, di nương nàng còn...... luôn......" Sau đó thì không nói gì thêm nữa, nhưng người nghe đều hiểu ý tứ trong lời nói.

Di nương kia...... xem ra không phải người tốt, mỗi nhà đều có chuyện khó nói của từng nhà, Điền đại thẩm có chút đồng tình Thu Tử Hàn, cảm thấy sau này nên chăm sóc y nhiều hơn.

Người nãy giờ vẫn luôn không nói chuyện, Điền Hán Thanh dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ nhìn sang nói, "Vậy hai tên kia......không biết có liên quan gì đến di nương?"

Sau khi lên tiếng, trong xe ngựa một trận trầm mặc, đủ loại dấu hiệu cho thấy, chuyện này chắc có liên quan đến Thẩm Liên, mấy người má Ngô đúng là có suy nghĩ theo hướng đó, nhưng không có chứng cứ...... ai cũng không thể chỉ như vậy định tội Thẩm Liên được.

"Chúng ta...... sau này nên lưu tâm nhiều hơn." Điền Hán Thanh yên lặng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng trong lòng những người trong xe ngựa này đều đồng ý.

Ở một chiếc xe ngựa khác, hai người không biết chuyện phát sinh ở xe ngựa kia, Dịch Thiên Phàm đang kề sát vào bụng Thu Tử Hàn, vội vàng cùng nhi tử mình giao tiếp.

"Ai ai, hắn lại đá ta." Dịch Thiên Phàm kéo tay Thu Tử Hàn sờ vị trí đang nhô lên trên bụng, "Chính ở nơi này, chính ở nơi này."

Thu Tử Hàn nhìn Dịch Thiên Phàm cười giống như hài tử, bất giác cũng cong khoé miệng, một tay khác thì xoa xoa đầu Dịch Thiên Phàm, "Xem ngươi kích động như vậy, nhi tử ta còn chưa sinh ra, lại đem bản thân mình biến thành càng ngày càng giống tiểu hài tử."

"Hắc hắc." Dịch Thiên Phàm tiếp tục cười ngây ngô, "Ta cao hứng." "Eo có chút mỏi." Thu Tử Hàn hướng Dịch Thiên Phàm vươn cánh tay, "Ta muốn đổi tư thế, nằm nghiêng sẽ được."

"Chậm một chút." Dịch Thiên Phàm nhanh chóng đỡ người trở mình, còn thuận thế hôn hôn bụng Thu Tử Hàn, nhìn thần sắc Thu Tử Hàn có chút mệt mỏi, biểu tình nghiêm túc nhìn đôi mắt người ta nói, "Vất vả......"

"Đúng là rất vất vả." Thu Tử Hàn biểu tình nghịch ngợm, "Cho nên...... muốn an ủi ta một chút hay không?"

"Ta sẽ cự tuyệt sao?" Dịch Thiên Phàm nói xong cúi người lấp kín môi Thu Tử Hàn.

Môi răng giao triền, thật lâu chẳng phân biệt.

Lại qua một ngày, hai chiếc xe ngựa rốt cuộc đã đến thôn trang Dịch gia. Hoàng Trung là người đầu tiên nhận được tin, đứng ở cửa thôn trang nghênh đón Dịch Thiên Phàm.

"Thiếu gia đã trở lại." Chờ xe ngựa ngừng ổn, Hoàng Trung đón, "Nhà ở đã sửa chữa một lần nữa, toàn bộ đều thu dọn thỏa đáng. Đồ ăn đang làm, nước ấm đã chuẩn bị xong, thiếu gia thiếu phu nhân tắm gội thay quần áo đi, sau đó là có thể ăn cơm."

"Được." Dịch Thiên Phàm nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người đỡ Thu Tử Hàn xuống, hướng Hoàng Trung khen nói, "Vẫn là Hoàng thúc suy xét chu đáo."

"Dịch lang......" Dịch Thiên Phàm đang muốn đỡ Thu Tử Hàn vào nhà, đột nhiên nghe được có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Thẩm Liên đứng ở một bên không chớp mắt nhìn hắn.

Thẩm Liên không giống như lúc trước trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn dung nhan có chút tiều tụy, gầy đi rất nhiều, nhu nhược đáng thương gọi Dịch Thiên Phàm, sau đó tiến lên nhẹ giọng nói, "Một đường vất vả, ta cố ý tự làm vài món ăn chàng thích, một lát...... có thể đem đến đây hay không, để chàng nếm thử?" Trong giọng nói lộ chút cầu xin.

Dịch Thiên Phàm nhìn Thẩm Liên liếc mắt một cái, nhàn nhạt đáp một chữ, "Được."

Trên mặt Thẩm Liên lập tức lộ ra vui sướиɠ, "Dạ."

Dịch Thiên Phàm nói xong mang theo Thu Tử Hàn vào phòng.

"Đây là?" Hoàng Trung thấy cả nhà Điền Hán Thanh xuống từ xe ngựa khác.

"Bọn họ là cả nha Điền đại thúc, thiếu gia mời về hỗ trợ trồng trọt." An Quý một bên nắm xe ngựa một bên đáp.

"Ừm ừm, còn cứu thiếu phu nhân nha." An Thuận nhịn không được xen mồm nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng Trung vừa nghe vội vàng truy vấn.

Chuyện này có liên quan đến Thẩm Liên, sao lại có thể nói trước mặt nàng?! An Thuận tự biết nói lỡ lời, bị quản gia hỏi, lại không thể không đáp, đứng ở nơi đó đi cũng không được, mà ở cũng không xong.

Quả nhiên, vừa định xoay người rời đi Thẩm Liên dừng bước chân, quay đầu nhìn mấy người liếc mắt một cái.

"Việc này lát nữa ta nói với quản gia sau đi, An Quý đem xe ngựa cất đi, An Thuận thì đi hầu hạ thiếu gia bọn họ tắm gội đi." Vẫn là má Ngô lên tiếng, giải vây, "Quản gia ngươi xem...... bọn họ đang bận việc mà?"

"Đi theo ta." Hoàng Trung mang theo cả nhà Điền Hán Thanh đi hướng dãy nhà dành cho người làm, má Ngô cũng đi theo.

"Làm sao vậy?" Trong phòng, nước ấm được đưa vào, hai người chuẩn bị tắm rửa. Dịch Thiên Phàm thấy Thu Tử Hàn héo héo không nói lời nào, một bên cởϊ qυầи áo cho người ta, một bên dỗ y, "Hay là.... cùng tướng công tắm nên thẹn thùng?"

Thu Tử Hàn ngoan ngoãn nâng lên cánh tay, để Dịch Thiên Phàm một kiện một kiện cởi ra, sau đó đôi tay đỡ bụng, chậm rãi vuốt, "Chỉ là có chút mệt mỏi." Ngồi xe ngựa một ngày, rất tiêu hao thể lực.

Dịch Thiên Phàm nhanh chóng lột sạch chính mình lột sạch, đi đến bên cạnh Thu Tử Hàn, ôm người bế lên, sau đó chân dài một bước, bước vào thùng tắm có thể chứa hai người.

Thu Tử Hàn vóc người gầy, ngoại trừ bụng, những chỗ khác đều không có nhiều ít thịt, Dịch Thiên Phàm để Thu Tử Hàn ngồi lên đùi mình, tay một chút một chút vỗ về bụng y, "Ngươi không cần động, ta ôm ngươi tắm." Cảm giác được người trong lòng thả lỏng, dựa vào ngực mình, Dịch Thiên Phàm nói thêm, "Ta cảm thấy Thẩm Liên vừa rồi như là đang thử ta, có thể do nàng chột dạ."

"Ừm......" Thu Tử Hàn ứng thanh.

"Đồ ăn của nàng một miếng ta sẽ không ăn, đều đưa cho An Thuận và An Quý." Dịch Thiên Phàm lại nói thêm một câu.

Thu Tử Hàn không nói gì, chỉ là giơ tay cầm lấy khăn tắm, ở cánh tay và ngực Dịch Thiên Phàm chậm rãi lau lau.

Dịch Thiên Phàm cong lên khóe môi, tiếp tục nói, "Nàng có ra dáng đáng thương như thế nào cũng vô dụng, ta sẽ không mềm lòng. Sớm hay muộn cũng đưa nàng và Mã Thiên Tường đến quan phủ."

Tâm tư bị nói trúng, Thu Tử Hàn lỗ tai có chút nóng lên, vẫn không nói một tiếng, ở trong lòng Dịch Thiên Phàm thay đổi tư thế, khóa ngồi trên đùi người ta, cầm lấy khăn tắm giúp Dịch Thiên Phàm tắm.

Dịch Thiên Phàm đỡ eo Thu Tử Hàn, hưởng thụ ái nhân hầu hạ, cảm thấy toàn thân đều nóng lên.

Buổi tối, Thu Tử Hàn không có ra cửa ăn cơm, Dịch Thiên Phàm đưa những món y thích vào, rồi tự mình đút y ăn từng ngụm từng ngụm ăn hết. Còn đồ ăn Thẩm Liên tỉ mỉ chuẩn bị đưa đến, đều bị mấy người Điền Tiểu Mạt chia cắt, Dịch Thiên Phàm mắt đều không liếc nhìn một cái.

♫♫haotuyet.wordpress.com♫♫

Chúc mọi người trung thu vui vẻ, bình an nha ^^