Ví dụ như sự cuồng loạn của Giang Hoài bên giường bệnh của tôi, và sự khác thường của anh hôm nay.
Nếu suy đoán của tôi là chính xác, Giang Hoài cũng đã được trọng sinh.
Vậy thì thái độ và tình cảm của anh dành cho tôi, là thứ mà tôi không thể đáp lại trong một năm lẻ ba tháng còn lại của cuộc đời tôi.
Vì vậy, tôi càng không thể gả cho anh.
Với một người đẹp trai như Giang Hoài, chỉ cần anh khóc vì tôi một lần là đủ rồi.
Bàn tay to lớn trên cổ tay tôi siết chặt, Giang Hoài kéo tôi từ dưới ánh mặt trời rực rỡ vào mái hiên trước cửa nhà hàng.
Anh đưa điện thoại cho tôi xem.
"Cô Hứa, hãy để tôi nói hết lời đã."
Tôi vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Anh tiếp tục gõ.
"Từ lần đầu tiên gặp cô ngày hôm qua, tôi đã biết chúng ta rất hợp nhau. Không phải về tình cảm, mà là về nhu cầu."
"Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, vì không nghe được và cũng không nói được, nên bố mẹ luôn lo lắng cho tôi. Vì vậy, tôi cần một người bạn đời khiến bố mẹ yên tâm."
"Còn về cô, tôi cũng đã tìm hiểu sơ qua về tình hình của cô và mẹ cô. Nếu chúng ta kết hôn, tôi cũng có thể chi trả chi phí điều trị cho dì."
"Về tình cảm, có thể sau khi kết hôn rồi chúng ta sẽ từ từ vun đắp. Nếu một năm sau cô vẫn không thích tôi, chúng ta sẽ ly hôn."
Đọc xong, tôi im lặng hồi lâu, mãi mới chớp mắt lấy lại tinh thần.
Tất cả những lời anh vừa nói đều là lời của tôi……
Năm đó, tôi đã nói những lời này với Giang Hoài.
Bây giờ, anh lại nói lại tất cả với tôi.
Giang Hoài buông tay tôi, vòng tay dài ôm lấy tôi từ phía sau.
Anh đặt điện thoại trước tầm mắt tôi, từng chữ từng chữ gõ trên màn hình:
“Vậy, em đồng ý gả cho anh chứ?"
“Giang Hoài, anh có đồng ý cưới em không?”
Trước khi tái sinh, vào ngày thứ bảy hẹn hò với Giang Hoài, tôi đã ngồi trong phòng bệnh của mẹ và gửi cho anh tin nhắn này.
Nhưng chờ rất lâu mà vẫn không thấy hồi âm.
Mắt tôi nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, dần dần khô khốc và chua xót. Khi gần như tuyệt vọng, một tin nhắn hiện lên:
Đã lấy được sổ hộ khẩu, khi nào đi đăng ký?
Nhìn tin nhắn đó, tôi hoàn toàn bất động trong suốt nửa tiếng.
Hôm đó là ngày bão, gió hung hãn ùa vào từ cửa sổ, thổi tan sương mù trong mắt tôi.
Anh không biết rằng, nếu ngày hôm đó anh không đồng ý, có lẽ tôi sẽ ôm mẹ nhảy từ bệ cửa sổ xuống.
Mười năm trước, bố tôi qua đời vì tai nạn công trình, sau đó người hợp tác bỏ trốn, dự án thất bại, công ty cho vay đến đòi tiền.
Để trả số tiền này, mẹ tôi làm việc cật lực hai ca mỗi ngày.
Chẳng bao lâu sau, bà ngã bệnh.