Chương 4

Xấu hổ c.h.ế.t đi được……

Tôi hóa đá tại chỗ.

Giang Hoài lau xong mới hài lòng thu tay lại, cầm điện thoại gõ chữ cho tôi.

“Ăn no rồi thì chúng ta bàn chuyện kết hôn.”

“……”

Anh ơi, anh đang diễn kịch gì vậy?

"Sính lễ sáu mươi sáu vạn tệ. Nhà chung mua trong vòng hai vành đai, sổ đỏ ghi tên một mình em, không ở chung với bố mẹ chồng. Chi tiêu trong nhà anh lo, mỗi tháng cho em mười vạn tiền tiêu vặt, không được hỏi em đi đâu khi không về nhà qua đêm."

Tôi khoanh tay nhìn Giang Hoài, nhắc lại toàn bộ điều kiện tiên quyết trước khi gả cho anh.

Mới nãy thôi, tên ngốc này còn hỏi tôi chiều có rảnh đi đăng ký kết hôn không.

Kiếp này tôi buông xuôi, anh ta lại còn thúc đẩy kịch bản nhanh hơn cả tôi.

Mới hai ngày mà anh ta đã hoàn thành câu chuyện của bảy ngày, tốc độ này còn nhanh hơn cả tên lửa.

Giang Hoài rót cho tôi một ly nước, không hề phản đối bất kỳ yêu cầu nào của tôi, thậm chí còn hỏi tôi sính lễ có đủ không.

Tôi không cam tâm, vô thức hét lên, "Sinh hoạt vợ chồng mỗi tháng tối đa một lần!"

Nhà hàng đông người ồn ào, những bàn gần đó vốn dĩ đang náo nhiệt bỗng chốc im bặt, ánh mắt tò mò đều hướng về phía tôi và Giang Hoài.

Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt để chui vào.

Nhưng người đàn ông đối diện này lại chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Anh nhíu mày, dường như thực sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, cuối cùng hỏi dò tôi:

"Còn có thể thương lượng không?"

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ vào Giang Hoài mà không nói nên lời.

"Anh anh anh..."

Đây không phải là Giang Hoài mà tôi biết.

Cậu bé thanh niên ngây thơ e thẹn chỉ cần đυ.ng vào là đỏ mặt kia sẽ không bao giờ mặc cả với tôi về vấn đề này.

Tôi đứng dậy, xách túi lao ra ngoài, hối hận khi đã xuất hiện ở đây chỉ vì một bữa ăn.

Giang Hoài chắc chắn có vấn đề, tôi đã chủ động tránh xa anh ta rồi, vậy mà anh ta còn cố gắng tiến về phía tôi.

Tôi vội vàng đi đến ven đường, không ngoảnh đầu lại.

Trong đầu tôi nhanh chóng tua lại những cảnh gặp Giang Hoài từ tối qua đến hôm nay.

Khẩu phần ăn của tôi, những món tôi thích, sự am hiểu của anh về tôi, không giống như một đối tượng mai mối mới gặp hai lần, mà giống như một cặp vợ chồng đã chung sống một năm.

Bỗng nhiên tôi có một suy đoán táo bạo…

Giang Hoài thanh toán xong đuổi theo ra ngoài, anh nắm lấy cổ tay tôi, tay kia thao tác điện thoại nhanh chóng gõ chữ.

Vì suy đoán của mình mà tôi bồn chồn, những chuyện không muốn đối mặt trực diện được bày ra trước mắt tôi, giục giã tôi nhìn nhận và lắng nghe.