Chương 2

Mợ thấy tôi vào nhà, lập tức chạy đến hỏi han về buổi xem mắt mai mối, cậu tôi cũng dỏng tai lên nghe.

"Tri Ý, con trai thầy Giang thế nào?"

"Mặc dù người ta là câm, nhưng nhà họ giàu có, con gả qua đó chắc chắn sẽ không thiệt thòi."

"Nhìn xem cậu mợ thương con thế nào, sau này con gả qua đó, nhớ phải nghĩ đến chúng ta nhiều hơn."

Lòng tôi cười lạnh, ngay lúc cậu dùng việc rút ống thở của mẹ tôi để uy hϊếp tôi đi xem mắt thì không nói như vậy.

Lười tiếp lời hỏi han giả tạo của mợ ta, tôi nhanh chóng trốn xuống tầng hầm, cách ly tiếng chửi mắng của mợ ấy.

Ngay lúc đóng cửa, điện thoại trong túi reo lên.

Giang Hoài nhắn tin: Đã về nhà chưa?

Tôi ném điện thoại lên giường, không trả lời.

Đã chọn không gả cho anh, cũng không cần thiết phải làm thân, như đối xử với những người mai mối khác, lạnh nhạt vài ngày rồi chặn.

Thiếu đi kẻ ngốc nghếch như tôi, cuộc sống của Giang Hoài hẳn sẽ tốt đẹp hơn.

Đợi tôi rửa mặt xong, cầm lại điện thoại, thấy một tiếng trước anh lại nhắn một tin.

"Phát hiện một quán ăn Tứ Xuyên ngon tuyệt, mai cùng đi ăn nhé?"

Tôi hỏi anh là quán nào, sau khi anh nói, tôi lấy cớ công việc để từ chối lời mời của anh.

Nhưng tôi không ngờ, ngày hôm sau, khi tôi tự mình đi ăn, lại bị một người bắt quả tang...

Giang Hoài đến sớm hơn tôi.

Quán ăn Tứ Xuyên này nằm ở vị trí khá hẻo lánh, tôi đi bộ lòng vòng hỏi đường mãi mới tìm được.

Anh đứng trước cửa quán, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó.

Tôi dừng lại ở bên kia đường, do dự không biết có nên qua hay không.

Cho đến khi nhìn thấy bảng hiệu phía sau anh, tôi mới nhớ ra đây chính là nơi chúng tôi hẹn hò lần thứ hai.

Lúc đó, tôi chỉ một mực suy nghĩ làm sao lừa Giang Hoài nhanh chóng kết hôn với mình, nên hoàn toàn không chú ý đến việc anh đưa tôi đi đâu.

Bây giờ nhớ lại, ngoài khuôn mặt đỏ bừng vì cay của Giang Hoài, thì món ăn ở đây thực sự rất ngon.

Tôi không thích ăn ngọt, cũng không thích ăn chua, nhưng lại nghiện cay.

Nghĩ đến món đầu cá chép băm ớt với đầy ắp ớt, và gà cay thơm phức khiến tôi không khỏi chảy nước miếng.

Dù sao cũng đã đến đây, không ăn thì thật đáng tiếc.

Mặt tôi dày mà, còn sợ Giang Hoài sao?

Mang theo tâm lý buông xuôi, tôi bước về phía anh.

Ngay lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Cái chân vừa bước ra lập tức không nghe lời mà đổi hướng, tôi quay người định chuồn.

Nói về tôi, có một khuyết điểm, trước mặt Giang Hoài tôi không biết nói dối.

Đôi mắt anh biết nói, khi nhìn tôi, ánh mắt anh chuyên chú lại nghiêm túc. Đứng trước mặt anh, tôi không nói được một câu dối trá nào.