“Hành thích vua! Hành thích vua!”
Cũng không biết là giọng nói của ai hô to đến long trời lở đất, rượu và thức ăn trên bàn hỗn loạn, hét loạn khắp nơi, mùi máu tươi tràn ngập trong không gian, có người ngay ngốc tại chỗ, có người chạy loạn khắp nơi, lại có người đứng lên vội vội vàng vàng muốn đứng lên chạy ra cửa Điện Thái Bình, nhưng phát hiện cửa Điện Thái Bình đóng chặt, còn thị vệ bên ngoài lại ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gõ cửa điên cuồng.
Nơi này, đã thành một nơi bị phong bế, như một l*иg giam.
Phó Tế An hai bước biến thành một đi lên chín tầng kim giai, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, mùi máu tanh thấm đẫm long bào có hoa văn chữ thọ, không còn thấy sự tượng trưng cho kim sắc chí cao vô thượng, chỉ có màu đỏ thẩm đáng sợ, màu đỏ ấy đâm thẳng vào trong mắt Phó Tế An, cậu ta tê tâm liệt phế gọi: “Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Phó Nghệ đứng ở một bên tâm lặng như nước, bình tĩnh lau đi vết máu ở sườn mặt, nhìn Mộ Thanh Uyển.
Mộ Thanh Uyển ngã ngồi trên mặt đất, búi tóc phượng thoa tán loạn, hồn vía nàng bay lên mây hơi giương khóe miệng kinh ngạc trước những gì trước mắt, dường như hoàn toàn không có khả năng lý giải được chuyện đang xảy ra.
Phó Nghệ cúi người muốn đỡ nàng đứng dậy, đột nhiên bị người ta đυ.ng phải, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân thể.
Phó Tế An bảo vệ Mộ Thanh Uyển sau người, tức giận trừng mắt với Phó Nghệ: “Đừng chạm vào mẫu hậu của ta!”
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Trong điện có người lên tiếng, là thái giám bên cạnh Đức Phi nương nương, cả người gã phát run hoàn toàn đối lập với cấm quân ở đại điện la lên, giọng nói sắc bén đến mức đinh tai nhức óc, “Vì sao các ngươi không nhanh chóng kẻ ác đại nghịch bất đạo?”
Phó Nghệ hơi híp mắt, lập tức có thị vệ cấm quân bước qua, không nói một lời cũng không chút do dự cầm đao đâm ngược về thái giám, tên thị vệ kia ngẩng đầu, là ám hầu của Phó Nghệ, Tiếu Nhân.
Đức Phi đứng cách thái giám đó không xa, bị máu bắn ra sợ hãi thét đến mức chói tai, cũng không quên che mắt bảo vệ Thập Tam hoàng tử tuổi nhỏ.
Nhưng hiện trường gϊếŧ người kinh hoàng này, Thập Tam hoàng tử đã thấy toàn bộ, nó không có sợ hãi đến mức gào khóc, chỉ có nhấp môi cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Phó Nghệ, trông có vẻ vừa vô tội lại vừa đáng thương.
Phó Nghệ bình tĩnh nhìn mẫu tử bọn họ thân thể xụi lơ, nhớ tới kiếp trước gã vì muốn khai quật hoàng lăng mà bị các quan lại buộc tôi, bị cả văn võ triều đình phê bình, sau đó bị Thập Tam hoàng tử ám sát trên long ỷ, Thiên Đạo luân hồi, gã võ đấu với Thái Tử Phó Khải mới đến được ngôi vị Hoàng Đế, nhưng cuối cùng cũng bị người ta dùng chính thủ đoạn võ lực ấy cướp đi.
Có điều hiện tại, gã không rảnh để nghĩ việc này.
Phó Nghệ nói: “Đức Phi nương nương, đây là yến tiệc sinh thần của Hoàng Hậu nương nương, hét to như thế thật sự quá thất lễ, xin người yên lặng một chút.”
Gã vừa dứt lời bèn nhìn thị vệ cấm quân bên cạnh, thị vệ cấm quân lập tức đi lên, lấy dây thừng đã sớm chuẩn bị cột miệng Đức Phi lại.
Nếu nhìn kỹ thì các tên thị vệ đó hoàn toàn không phải cấm quân, bọn chúng đều là ám hầu của phủ Túc Vương mặc khôi giáp của cấm quân mà thôi.
Phó Nghệ có thể thay thế tất cả thị vệ trên Điện Thái Bình thành người của mình, chắc chắn đã có nhạc phụ Thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn giúp đỡ.
Phó Nghệ cũng không phải chỉ nhằm vào Đức Phi, không bao lâu, vương công quý tộc và phi tần trên mãn điện đều bị trói hết, những người thân phận hèn mọn như thái giám hay tỳ nữ đều bị kéo đến sau điện, kết cục không thể đoán được.
Tình hình trong điện Thái Bình đột biến, nhưng bên ngoài Điện Thái Bình lại an tĩnh như thường.
Phần lớn những người trong cung đều không biết chuyện xảy ra đến kinh thế hãi tục này.
Tà dương trên sông Hà như máu nhuốm cuối chân trời, người ở Ngự Thiện Phòng còn muốn gửi một túi đào vạn thọ đến Điện Thái Bình, nhưng lại bị cấm quân chặn trước thềm bằng ngọc thạch trắng trước đại điện, người ở Ngự Thiện Phòng còn chất vấn thị vệ cấm quân, nếu túi đào vạn thọ đưa đến muộn, Hoàng Thượng trách tội xuống thì các ngươi có bao nhiêu các đầu cũng không đủ để chém.
Mà lúc này, Tương Như Sơn đang đi qua đi lại trước điện với vẻ cực kỳ nôn nóng bất an.
Ông đang đợi một tin tức.
Ngay khi tà dương hoàn toàn trầm luôn dưới chân trời, người hầu bên canh Tương Như Sơn chạy nhanh tới, thậm chí gã còn không kịp hành lễ đã nói khẽ với Tương Như Sơn: “Tương thống lĩnh, cứu được rồi, được thị vệ của Hiền Vương điện hạ cứu ra, chúng ta không cần chịu sự quản chế của Túc Vương.”
Ánh mắt của Tương Như Sơn chợt lóe, lập tức nói: “Đi điều động ba trăm cấm quân đang đóng ở sườn tây lại đây!”
***
Trong Điện Thái Bình, sau khi lấy vải lấy kín miệng mọi người, trong điện cùng lắm chỉ nghe vài tiếng khụt khịt phát ra từ cổ họng của bọn người nhát gan, nhưng cũng an tĩnh hơn vừa rồi không ít.
Có thị vệ đi lên muốn trói Phó Tế An và Mộ Thanh Uyển, nhưng lại bị Phó Nghệ trừng mắt ngăn cản.
Phó Nghệ nhìn hai người họ, một canh giờ trước, trong Phượng Nghi Cung ba người vẫn còn tôn trọng lẫn nhau, nhưng bây giờ ánh mắt của hai người nhìn gã như thể đang nhìn một con mãnh thú hồng thủy đáng sợ xa lạ.
Phó Nghệ nói: “Tế An, đỡ Mộ Thanh Uyển ngồi ở bên trái của điện đi, trên chín tằng kim giai này dính đầy máu, đừng để nàng đυ.ng vào.”
Phó Tế An nghe thấy Phó Nghệ gọi thẳng tên của mẫu hậu khẽ cắn môi, hận không thể cầm trường kiếm chất vẫn gã vì sao phải làm những việc bất nhân bất nghĩa này, nhưng lý trí Phó Tế An đã ngăn xúc động lại, quyết định chăm sóc Mộ Thanh Uyển trước.
Mộ Thanh Uyển chậm rãi tự mình đứng dậy, hai tròng mắt của nàng rưng rưng nhìn Phó Nghệ, nhẹ giọng mở miệng: “Nghệ Nhi, đây là lễ vật chúc mừng mà ngươi tặng ta sao? Ở ngày sinh thần của ta, gϊếŧ cha hành thích vua, mưu quyền soán vị, để ta nhìn ngươi hai tay dính đầy máu, nhìn ngươi phản bội người thân.”
Giọng điệu của nàng không có trách cứ cái gì, chỉ là nàng không thể tin nên mới đặt câu hỏi đơn thuần, nàng cần một đáp án.
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn đi biên cương đại mạc, nhìn Thương Sơn biển rộng sao?” Giọng nói của Phó Nghệ cũng cực nhẹ, “Chờ đến khi tất cả yên ổn, ngươi có thể đi rồi.”
“Chờ đến khi tất cả yên ổn?” Mộ Thanh Uyển chỉ vào đống hỗn độn ở điện thái Bình, nước mắt rơi như mưa, “Ngươi nói ta nghe xem, tất cả chuyện này làm sao mà yên ổn được?”
“Sẽ yên ổn.” Phó Nghệ chắc chắn nói, “Chờ đến khi ta lên ngôi Hoàng Đế, chỉ cần ta có quyền thế có ngôi vị Hoàng Đế, ta có thể khống chế tất cả, ngươi tin tưởng ta, ta dốc sức mấy năm nay cũng là vì ngày này.”
“Không.” Phó Tế An ở một bên nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ rất chậm, dường như phải thế này cậu ta mới có thể ngăn chặn cơn phẫn nộ, không rít không gào ra ngoài, “Ngươi không đăng cai được, ngôi vị bất chính, thân thể mang tội lớn ngập trời, ai sẽ phục ngươi? Mỗi người sẽ chỉ biết tru di* ngươi.”
(*Bản QT để là tru chi em cũng không biết nghĩa là gì nên để đại là tru di mọi người biết thì chỉ giúp em ạ. Tru di: Gϊếŧ.)Giống như để xác minh lời nói của cậu ta, cửa Điện Thái Bình đột nhiên có người mở ra, Tương Như Sơn dẫn binh tiến vào.
Ám hầu của Phó Nghệ trong điện lần lượt cầm đao, hai bên giằng co.
Giọng nói của Tương Như Sơn như chuông lớn: “Loạn thần tặc tử lớn mật, còn không mau thúc thủ chịu trói!”
Đôi mắt Phó Nghệ lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nhanh không chậm nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài…”
“Câm mồm!” Tương Như Sơn lạnh giọng cắt ngang gã, “Ngươi lấy đâu ra thể diện gọi ta một tiếng nhạc phụ!”
Phó Nghệ nhăn lại mi.
Phó Tế An nói: “Hoàng huynh, lúc ngươi điều tất cả thị vệ đến Hoàng cung, có nghĩ đến phủ Túc Vương sẽ bất kham một trận không?”
Phó Nghệ bỗng dưng nhìn Phó Tế An, ánh mắt hung ác nham hiểm, giọng điệu trầm thấp: “Chẳng lẽ… đệ cứu Túc Vương phi ra?”
Phó Tế An cả giận nói: “Ngươi thật sự xem tỷ ấy là Vương phi của ngươi sao? Ngươi cầm tù tỷ ấy ở phủ đệ, lấy tính mạng của tỷ ấy uy hϊếp Tương thống lĩnh làm việc cho ngươi, Hoàng huynh, ngươi thật có dã tâm nha, có điều hiện giờ Túc Vương phi được cứu ra, Tương thống lĩnh sẽ không nghe lệnh của ngươi nữa!”
Mộ Thanh Uyển rùng cả mình, bả vai run rẩy, dường như sắp đi qua giới hạn, nàng giữ chặt cánh tay của Phó Tế An: “Cái gì… Tế An, con nói cái gì, sao Nghệ Nhi có thể làm ra chuyện này, không đâu…”
Mộ Thanh Uyển vừa hỏi như vậy, hốc mắt của Phó Tế An đã lập tức đỏ lên, cái ngày mà cậu ta biết được những việc làm của Phó Nghệ, làm sao mà không đau đớn muốn chết chứ.
Phó Nghệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Làm sao đệ biết… chẳng lẽ là… Ly Chu?”
Trước kia gã che giấu việc này rất tốt, Phó Tế An tuyệt đối sẽ không đột ngột hoài nghi nhân phẩm làm việc của gã, chứ đừng nói đến còn hiểu rõ mưu kế của gã như vậy.
Trừ phi…
Trừ phi trước lúc Mộ Chi Minh mất trí nhớ đã nói cho cậu ta biết?
Phó Nghệ lập tức ảo não không thôi.
Gã nên xuống tay với Mộ Chi Minh sớm một chút.
Phó Nghệ chỉ có hơn năm mươi ngươi, mà đội cấm quân Tương Như Sơn dẫn đến có chừng ba trăm người, cả ngoài điện và trong cũng cũng còn rất nhiều thị vệ cấm quân, chỉ trong giây lát, tình thế gần như bị đảo ngược.
Trong lúc nhất thời, ám hầu của Phó Nghệ tập trung vây quanh ở đài cao của chín tầng kim giai, đứng trên đài cao là Túc Vương, Hiền Vương và Hoàng Hậu nương nương, thị vệ cấm quân đổ vào cửa đại điện Thái Bình, không ai dám động đậy.
Phó Tế An lên tiếng phá vỡ sự bình tĩnh, hét: “Tương thống lĩnh, mang người trong điện ra ngoài trước, đưa đến nơi an toàn, tránh xa thị phi.”
Tương Như Sơn gật đầu, lệnh thị vệ nhanh chóng đưa phi tần và các vương công quý tộc rời đi.
Nhóm ám hầu nhìn Phó Nghệ, thấy Phó Nghệ bất động như núi, dường như cũng không để ý đến các phi tần hay vương công quý tộc đó đi hay ở.
Phó Nghệ nhìn Phó Tế An, khẽ cười nói: “Tế An, Ly Chu có nói thêm gì với đệ không?”
Phó Tế An nói: “Chuyện tới nước này, huynh ấy và ta nói cái gì còn quan trọng sao?! Ta nên tin huynh ấy sớm một chút, nếu ta tin huynh ấy sớm một chút, chuẩn bị sớm một chút thì phụ hoàng sẽ không…” Phó Tế An lộ ra thần sắc ai oán, cậu ta lạnh giọng chất vấn, “Phó Nghệ! Đối với ngươi mà nói, quyền thế thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi ngươi phải tổn thương đến thê tử của mình, phải gϊếŧ phụ thân của mình…”
“Phụ thân?” Phó Nghệ cắt ngang lời cậu ta, lạnh lùng nói, “Ông ta chỉ là phụ thân của đệ, không phải phụ thân của ta.”
Phó Tế An: “Vớ vẩn!”
“Vớ vẩn?” Phó Nghệ đột nhiên cười ra tiếng, gã cúi đầu, bởi vì cười mà bả vai không ngừng run rẩy, cổ họng phát ra từng tiếng ha ha, “Đệ cảm thấy ta vớ vẩn, sao không cảm thấy ông ta vớ vẩn? Ông ta say rượu sau đó cưỡng đoạt mẫu thân ta, mới có ta, có ta lại không xem ta là con trai, ném ta ở một nơi như lãnh cung cũng không hỏi han, ông ta không vớ vẩn? Phó Tế An, đệ biết cái gì mới là vớ vẩn không? Là ông ta còn tự cảm thấy hài tử của mình hoà thuận thân cận, ông ta sủng ái đệ như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới đường lui cho đệ, nếu không phải Hoàng Hậu nóng lòng độc chết ông ta thì vị trí Thái Tử của Phó Khải chắc chắn sẽ sừng sững bất động. Mà đệ và phế Thái Tử Phó Khải tranh đấu gắt gao nhiều năm, chờ đến khi Phó Khải đăng cơ, đệ sẽ có kết cục gì, đệ đã nghĩ tới chưa?! Ông ta có từng giúp đệ nghĩ tới chưa? Không hề! Nếu Phó Khải thật sự trở thành Hoàng Thượng, thì đệ một là chờ Phó Khải tra tấn, liên lụy đến tất cả những người thân cận của đệ phải chết thảm, hai là cử binh tạo phản, Tế An, đệ sẽ chọn cách nào? Hiện tại đệ còn cảm thấy ta vớ vẩn không?”
Phó Tế An trợn tròn mắt, miệng mở lớn, cơ bắp toàn thân đều vì căng chặt mà run rẩy, cậu ta muốn phản bác, nhưng khi há mồm lại không có tiếng động.
Đúng lúc này, cấm quân cũng đã đưa xong vị phi tần cuối cùng ra Điện Thái Bình.
Hoàng thất trong Điện Thái Bình chỉ còn lại ba người trên đài cao.
Phó Nghệ nhìn quét đại điện: “Ta không nghĩ sẽ đi đến bước này, hiện tại xem ra, cuối cùng cũng phải nhuộm máu hoàng cung rồi.”
Phó Tế An: “Cái gì?”
Phó Nghệ hỏi: “Làm sao? Chuyện này Ly Chu không nói cho đệ biết? Cũng đúng, suy cho cùng chuyện này cũng là lợi thế đời này của ta, Ly Chu đương nhiên không biết.”
Gã vừa dứt lời, chợt có thị vệ cấm quân bên ngoài vội vàng chạy vào.
Cả người của tên cấm quân kia đều là máu, cánh tay bị chém, gã ta sợ hãi hét lớn: “Thống lĩnh không tốt rồi, phía đông có một nhánh quân đội vọt vào hoàng cung, phong toả từng cửa thành, nhắn thẳng đến Điện Thái Bình! Không chút thương tiếc chém gϊếŧ người chặn đường!”
“Cái gì!” Tương Như Sơn hoảng sợ, “Quân đội từ đâu ra?”
“Là Nam Cảnh Quân trước kia do chủ soái Chung Triệu Phàm lãnh binh!”
Tiếng la hét của bọn họ đương nhiên sẽ truyền đến tai của Phó Tế An, Phó Tế An vẫn còn ngạc nhiên khϊếp sợ chưa kịp hoàn hồn đã nghe Phó Nghệ nói.
Phó Nghệ: “Đệ cho rằng những phi tần hoàng tử đó chỉ cần rời khỏi Điện Thái Bình thì họ sẽ an toàn à? Tuy nhiên, chỉ có người ở trong Điện Thái Bình, Nam Cảnh Quân mới không gϊếŧ.”