Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 7: Có chút sợ khi yêu anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Mạc Như Quy

Edit: truyenhdt.com Phượng Vô Song

___________________

Có lẽ ý thức được tiến triển giữa mình và Lưu Trưng không đúng lắm, muốn khuyên bản thân bình tĩnh một chút. Vừa đến giờ tan học buổi chiều gặp Hướng Ninh đến rủ tối nay đi chơi, Tần Hải Tuấn không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.

"Tao có việc."

"Ồ ~" Hướng Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy ám muội nói: "Vậy mày đi đi, nhớ sử dụng các biện pháp an toàn."

Đến lúc lên xe Tần Hải Tuấn mới hiểu rõ ý của Hướng Ninh, cậu liền mắng vài câu tục sau đó sững sờ. Hai ngày nay bên Lưu Trưng hôn môi rồi lại hôn môi còn cùng nhau cởi sạch ngủ chung một giường, nhưng chưa bao giờ làm bất cứ biện pháp an toàn nào, bởi vì bọn họ không làʍ t̠ìиɦ.

Lưu Trưng nói thích, đến tột cùng là loại thích nào.

Nghe nói đồng chí làʍ t̠ìиɦ với nhau còn phân ra 1 với 0, trên đường đi trong đầu Tần Hải Tuấn toàn những suy nghĩ lung tung, hay Lưu Trưng là 0?

Từ trường lái về nhà Lưu Trưng tốn thời gian hai mươi phút, so với xuất phát từ nhà Tần Hải Tuấn đến trường học thì gần hơn một chút.

Xuống dưới lầu gọi điện thoại muốn cho Lưu Trưng, thế nhưng đột nhiên nhớ rằng mình có chìa khóa.

Tần Hải Tuấn lên lầu, gặp bên trong có người đi ra, cậu nói một tiếng với người ta đến tìm Lưu Trưng, rồi đi vào.

Sau đó đứng trước cửa phòng Lưu Trưng, biểu cảm là lạ cầm chìa khóa mở cửa.

Lưu Trưng đang vẽ tranh luyện lại kiến thức cơ bản, nghe thấy có người tiến vào, anh cầm bút vẽ quay đầu lại.

"Tần Hải Tuấn?" Cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt vừa đủ.

"Ừm." Tần Hải Tuấn lạnh nhạt đáp tiếp: "Anh đang vẽ tranh?"

"Đúng." Lưu Trưng kéo ghế gọi cậu ngồi xuống: "Em ngồi xuống trước chờ anh vẽ xong bức này đã."

Lúc đang vẽ tranh Lưu Trưng rất chuyên tâm, gương mặt thường ngày tươi cười một chút biểu cảm cũng không thấy. Tần Hải Tuấn ngồi bên cạnh, yên lặng chờ anh vẽ xong.

"Tần Hải Tuấn, tối nay muốn ăn gì?" Lưu Trưng đột nhiên hỏi, đôi mắt và tinh thần vẫn tập trung vẽ trên mặt giấy.

"Sao cũng được." Tần Hải Tuấn lười phải suy nghĩ, xưa nay cậu đều đến nhà ăn rồi mới quyết định.

"Ồ." Lưu Trưng hơi dừng một chút, lấy điện thoại ra đặt thức ăn ngoài, đặt cho Tần Hải Tuấn-sao cũng được món cơm bò sốt tiêu đen.

Sau khi gọi món xong thì nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng lập tức nở nụ cười: "Sao thế, chưa từng ăn thức ăn ngoài à?"

Tần Hải Tuấn lắc đầu, nói: "Tại sao không đi ra ngoài?"

Lưu Trưng nói: "Mệt lắm, không muốn đi." Cầm lấy bút tiếp tục vẽ tiện thể nói với Tần Hải Tuấn câu được câu không: "Em nhìn thử anh vẽ thế nào, đây là kiến thức mỹ thuật cơ bản để làm kiểm tra."

"Ồ." Tần Hải Tuấn cho rằng Lưu Trưng là sinh viên khoa mỹ thuật, nhưng cậu vốn dĩ không biết đại học X không có khoa mỹ thuật.

"Anh muốn thi vào học viện mỹ thuật." Lưu Trưng nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Tần Hải Tuấn: "Nộp học phí giúp anh."

Tần Hải Tuấn nghiêm mặt hỏi: "bao nhiêu?"

Lưu Trưng nói: "Học phí một học kỳ hơn 10 ngàn, thêm chi phí dụng cụ đại khái 20 ngàn, gộp lại khoảng trên dưới 40 ngàn." Không mắc lắm.

"Khi nào cần?" Chần chờ một chút Tần Hải Tuấn hỏi, hiện tại 40 ngàn tiền mặt cậu không có.

"Cuối tháng này, đến lúc cần anh sẽ báo cho em." Lưu Trưng nghĩ thầm, đến lúc đó dẫn theo Tần Hải Tuấn trực tiếp quẹt thẻ là xong.

"Ồ." Tần Hải Tuấn ngồi một lúc rồi đứng lên rời khỏi Lưu Trưng, ngồi xuống giường bên kia.

Lưu Trưng nhiều lần dùng khóe mắt nhìn cậu, phát hiện cậu đang nghịch điện thoại chơi game.

Vẽ xong một bức phát thảo, Lưu Trưng nói: "Nhàm chán không?"

Tần Hải Tuấn nằm ở trên giường, nghiêm túc suy nghĩ một chút hình như không có chút cảm giác tẻ nhạt nào trong lòng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trưng: "Anh vẽ xong rồi."

"Ừm." Lưu Trưng đứng lên, đi vào phòng tắm rửa tay.

Trong lúc đó Tần Hải Tuấn muốn uống nước, chỗ máy lọc nước chỉ nhìn thấy ly của Lưu Trưng... Cậu do dự có nên uống hay không.

"Làm sao vậy?" Lưu Trưng vừa đi ra là nhìn thấy bộ dạng do dự không quyết được của cậu.

"Khát nước." Tần Hải Tuấn quyết định không uống, trở lại giường tiếp tục ngồi chơi game.

Lưu Trưng nhíu mày, cảm thấy người này đúng là rầy rà.

Đánh game được một lúc, đột nhiên trên đỉnh đầu mây đen bao phủ, Tần Hải Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu.

Lưu Trưng ngậm một miệng đầy nước đá, một tay cầm ly, một tay giữ cằm cậu đút một miệng nước cho Tần Hải Tuấn.

"A..." Nước mát chảy qua cuống họng rất đã khát, mà đây không phải là trọng điểm!

"Còn muốn nữa không?" Lưu Trưng nhân cơ hội hôn thêm mấy cái, đem chỗ sợ hãi và xấu hổ đối của đối phương thu vào đáy mắt.

Tần Hải Tuấn dịch mông lui về phía sau, đôi mắt trừng Lưu Trưng, đúng là xấu hổ.

"A, thế này đi, để em tự uống." Lưu Trưng cẩn thận đưa ly nước cho cậu, sau đó tiếp tục đi vẽ tranh.

Nhận lấy ly nước trong tay, Tần Hải Tuấn nhắm mắt lại muốn che mặt, tiện thể lau đi vệt nước trên môi, tóm lại cảm thấy mình có hơi mất mặt...

Cho nên lúc Lưu Trưng nhìn thêm lần nữa thấy Tần Hải Tuấn thoải mái uống nước, trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Vì thế Lưu Trưng lập tức bật cười, không được, không cách nào tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh được nữa, cậu thẳng thừng ném bút vẽ chờ giao cơm.

Kế bên nhiều thêm một người, Tần Hải Tuấn dừng ván game hỏi anh muốn làm gì.

"Không làm gì, tới tán gẫu với em thôi." Lưu Trưng là có âm mưu, hai tay đặt lên bả vai Tần Hải Tuấn, từ từ đẩy ngã cậu, tìm tư thế thích hợp để tâm sự: "Bây giờ mình bắt đầu tán gẫu, hay trước tiên mình làm chút gì?"

Tần Hải Tuấn cứ như con cá trạch bị đông đá, cậu cảm thấy mình có hơi kỳ quái, rõ ràng không phải lần đầu thân mật với Lưu Trưng, lần đầu tiên đâu có căng thẳng như vậy.

"Tán gẫu cái gì?" Cậu nghe thấy âm thanh khô khốc của mình.

Lưu Trưng dán vào khóe miệng cậu, âm thanh nhẹ nhàng: "Tán gẫu về tình cảm, anh muốn biết hiện tại em có người mình thích chưa?"

Một đầu ngón tay chọc vào ngực cậu, Tần Hải Tuấn cảm thấy tim mình nhảy dựng lên, hết như vừa hồi hợp lại sợ hãi.

Đồng thời hít sâu hai lần, cậu nói: "Có thì thế nào, mà không có thì làm sao?"

Lưu Trưng nói: "Nếu như em có người em thích, anh nhất định sẽ hỏi người đó là ai? Có phải anh không?"

"Không có đâu?" Tần Hải Tuấn nói.

"Không có? Em vậy mà lại không thích anh?" Lưu Trưng rất đau lòng kéo dài khoảng cách với cậu, ngồi bên cạnh nói: "Vậy quên đi, anh sẽ biến em trở nên thích anh."

Khoảng hai phút trôi qua, Tần Hải Tuấn mở miệng lần nữa: "Nếu có, hơn nữa không phải anh thì phải làm sao?"

Lưu Trưng nói: "Làm sao hả? Anh sẽ chúc phúc cho hai ngươi thành đôi." Mới là lạ đó.

Tần Hải Tuấn không nói gì, đến khi Lưu Trưng hỏi cậu, không phải là thật không? Em thích người khác? Cậu chần chừ không nói có lệ cho qua.

Cho là đang hù dọa Lưu Trưng, thật chất cái gì Lưu Trưng cũng rõ chỉ là cười không nói gì.

Nói xong đề tài này Lưu Trưng không muốn đυ.ng đến Tần Hải Tuấn nữa. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến Tần Hải Tuấn đang nhớ nhớ mong mong người phụ nữ Tưởng Hinh buồn nôn kia, Lưu Trưng liền thấy phát ngán.

Hơn nữa suy nghĩ lại, lúc mình hôn môi với Tần Hải Tuấn, trong lòng Tần Hải Tuấn không biết đang nhớ về ai?

Lưu Trưng cảm thấy mình tốt nhất vẫn là đừng hỏi.

Bởi vậy trong phòng yên ắng hẳn, trong không khí tựa như thoang thoảng mùi vị khẩn trương, hoặc là chỉ là tác động tâm lý của ai nào đó.

Phá vỡ yên tĩnh là điện thoại của anh giao thức ăn ngoài, Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn cất tiếng chào hỏi rồi ra ngoài lấy đồ ăn.

Trong phòng có cái bàn nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc bên cạnh ăn đồ ăn còn đang nóng hổi.

"Ăn có quen không?" Nhìn biểu cảm nếm thử không quá thích của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cho là cậu không thích ăn cơm hộp, nói thầm trong lòng một câu 'tật xấu'.

Chưa từng ngồi mười năm tù nên không biết cuộc sống hạnh phúc dường nào, Lưu Trưng rất quý trọng.

"Cũng được." Tần Hải Tuấn trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lưu Trưng gắp thịt cho cậu, tiện thể đưa mu bàn tay xoa hai má người ta: "Anh thương cưng, gắp thịt cho cưng ăn."

Tần Hải Tuấn cho anh là một cái mặt biểu cảm không thay đổi.

"Không có việc gì, tối nay tìm em để bàn về chuyện học phí, đến lúc đó anh sẽ tìm em." Lưu Trưng nói với cậu, ý muốn nói cậu nếu có việc thì cứ đi.

Đây là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiễn khách.

Tần Hải Tuấn ngồi trên giường Lưu Trưng, mặt tiếp tục không đổi nhìn Lưu Trưng, ánh mắt kỳ quái làm người ta sợ hãi.

Cậu không hiểu tại sao trong lòng không thoải mái, hẳn là khó chịu Lưu Trưng.

"Tại sao nhìn anh như vậy?" Lưu Trưng cầm ly nước của mình, rót nước uống vài ngụm, một chút cũng không chê Tần Hải Tuấn đã uống qua.

Dù sao trong lòng anh, Tần Hải Tuấn cũng chính là anh.

"Anh nghĩ tôi là đứa ngốc à?" Tần Hải Tuấn không nhịn được nữa nói, cậu muốn biết rõ trong lòng Lưu Trưng cuối cùng mình là gì.

Máy ATM?

"Em nghĩ nhiều quá rồi, có tiền cũng không bằng em." Lưu Trưng cười, có tiền chỉ để vui chơi, cuối cùng chỉ còn mình em.

Anh tới bên người Tần Hải Tuấn, khom lưng hai tay chống qua người cậu đặt lên ráp trải giường, mặt với mặt sát gần: " Ý đồ của anh về em không phải rất rõ ràng sao, chẳng lẽ em không cảm nhận được?"

Đôi môi như có như không, tới gần gương mặt Tần Hải Tuấn, nhích đến bên tai nói: "Anh không có thứ gì cả, nhưng anh muốn có được em."

Lời nói khẽ tựa như mũi tên xuyên thẳng qua tim.

Cho nên, biết rõ mình và người đàn ông trước mắt này chỉ là quan hệ ngoài lề an ủi nhau, biết tình yêu điên cuồng mình dành cho một người phụ nữ, dù vậy Tần Hải Tuấn vẫn lạc lối ngay lập tức.

Cậu khẽ nâng cằm của mình, mong muốn tới gần Lưu Trưng.

Lưu Trưng cuối thấp đầu nghiêng mặt hôn môi cậu, một nụ hôn lưỡi rất kịch liệt rất nồng nhiệt, hôn đối phương đến mức cuồng suy, đến nỗi tim đập nhanh vì thiếu oxi.

"A..." Rất nhanh Tần Hải Tuấn cũng sa vào, đưa tay nắm lấy cổ Lưu Trưng, hôn làm phát ra âm thanh.

Một bên hôn một bên xoa lưng Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng biết cậu đang rất thoải mái, mũi thỉnh thoảng thở mạnh, cuống họng phát ra âm thanh hưởng thụ.

Lưu Trưng nhớ đến thời điểm lúc mình mười tám tuổi tới phim người lớn cũng không dám xem, ảo tưởng với Tưởng Hinh cũng chỉ có nắm tay, hôn môi rồi ôm ấp.

Trong sáng tới nỗi rối tinh rối mù.

Cũng bởi vì Tần Hải Tuấn trong sáng nên mới dễ lừa gạt như vậy.

Lưu Trưng thỏa mãn liếʍ môi, nghe âm thanh thở dốc tinh tế của bản thân lúc mười tám tuổi dưới thân mình, cảm giác khó rất khó giải thích.

Vốn dĩ vừa bắt đầu thật sự không có hưởng thụ.

Đang suy nghĩ lung tung đột nhiên bàn tay bị giữ chặt, là Tần Hải Tuấn nắm tay Lưu Trưng đặt xuống bụng dưới, muốn anh giải quyết.

Thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, mới hôn hai lần đã đứng dậy.

"Xì!" Lưu Trưng cười cười, ôm Tần Hải Tuấn đặt lên người mình vì cậu mà chu đáo phục vụ.

Nhìn các kiểu phản ứng cùng với biểu cảm của Tần Hải Tuấn, lần này vừa thỏa mãn còn kích động, rất thoải mái.

Thân thể thon dài, lung ta lung tung nằm trên người Lưu Trưng, quần áo nửa mặc nửa cởi như đang khổ sở vì bị chà đạp.

"Thích anh lắm hả?" Lưu Trưng hôn môi nói nhỏ nhẹ bên tai.

"Ừm..." Dư vị cao trào vừa nãy vẫn còn, tim đập rất nhanh, Tần Hải Tuấn cũng không phải nói không, thực tế tình cảm đối với Lưu Trưng là gì, cậu cũng không rõ.

"Vậy thì chuyển đến ở với anh đi." Lưu Trưng hôn cậu nói, tốt nhất đừng gặp người phụ nữ Tưởng Hinh kia.

Tần Hải Tuấn lại xuất hiện cảm giác tim đập nhanh, cậu khó khăn nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."

"Khỏi suy nghĩ, từ chỗ của anh cách trường em gần hơn." Lưu Trưng nắm chặt tay cậu mười ngón đan xen lấy nhau, lòng bàn tay cọ vào lòng bàn tay, mười phần khıêυ khí©h.

Vì vậy Tần Hải Tuấn càng ngày càng hỏng, trong đầu liên tục chuyển đổi hai thái cực, một bên là Lưu Trưng, bên còn lại là Tưởng Hinh, hai thứ này cậu đều muốn.

Đồng thời cũng rất khϊếp sợ, mình mới quen biết Lưu Trưng không bao lâu, vậy mà Lưu Trưng đã có thể so với Tưởng Hinh?

"Tôi nói rồi, tôi sẽ cân nhắc." Giọng Tần Hải Tuấn có chút lạnh lẽo.

Lưu Trưng lén thở dài, trên mặt thờ ơ nói: "Tốt lắm, em từ từ cân nhắc, nếu quá hạn sẽ không chờ, coi chừng đến lúc đó anh không muốn tiếp em nữa."

Sau khi nói xong, bầu không khí có hơi cứng nhắc.

Tần Hải Tuấn không trả lời, cậu bò xuống từ trên người Lưu Trưng, biểu cảm ở chỗ Lưu Trưng không nhìn thấy tràn ngập phức tạp.

"Em muốn đi đâu?" Lưu Trưng nhìn cậu mang giày.

"Đi về." Tần Hải Tuấn không quay lại nhìn Lưu Trưng, chính là không muốn cũng không dám, cậu lập tức mặc chỉnh tề muốn đi.

Lưu Trưng đứng lên nắm lấy cổ tay cậu, kết quả bị cậu kịch liệt phản ứng tránh đi, hai người cứng ngắc đối nhau, bầu không khí trong nháy mắt căng thẳng.

"Haiz, chắc bị điên rồi?" Mới vừa rồi còn đang yên đang lành.

Trầm mặc một lúc, Lưu Trưng vừa cười nói: "Ngày mai có rảnh không? Mai là thứ sáu, chúng ta đi hẹn hò."

Bầu không khí ngưng tụ, Lưu Trưng cười nói giúp không khí trong nhẹ nhàng không ít, tuy vẫn còn hơi lúng túng.

Tần Hải Tuấn khô khan nói: "Ngày mai không rảnh, tôi có hẹn rồi." Sau đó đi ra khỏi phòng, giống như muốn chạy khỏi nơi này.

Cậu chỉ là hơi hoảng loạn, ở bên Lưu Trưng tuy rằng rất vui sướиɠ, nhưng nhiều hơn là mất khống chế, giống như lúc trước không chút đầu mối nào mà yêu một người.

Cảm giác khổ sở không muốn rời xa mong mà không được làm Tần Hải Tuấn thấy sợ sệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »