Chương 49: NGÀY TUYẾT (Ngoại truyện)

Tác giả: Mạc Như Quy

Edit: truyenhdt.com Phượng Vô Song

_____________________

Vào tháng 12, các thành phố phía bắc lần lượt có tuyết rơi.

Lưu Trưng cùng Tần Hải Tuấn, vừa ra khỏi sân bay đã cảm nhận được cái lạnh buốt. Vì thế vội vàng lấy áo lông vũ đã sớm chuẩn bị mặc vào trước, thậm chí còn che kín cả miệng lẫn mặc.

"Lạnh quá." Nắm lấy bàn tay đang đeo găng tay bằng nhung của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cảm thán một câu.

"Em chưa từng đến miền Bắc vào mùa đông." Tần Hải Tuấn ngượng ngùng nói, bản thân cậu trước đây sợ lạnh.

Lần này nếu không phải vì lời đề nghị tỏ tình trong tuyết đầy cám dỗ của Lưu Trưng, thì cậu đã không đến rồi.

"Đúng vậy, em sợ lạnh." Lưu Trưng biết tất cả mọi chuyện, anh mỉm cười vuốt ve ngón tay trong lòng bàn tay: "Thời điểm em vừa ra đời, là mùa xuân, xuân về hoa nở, rất đẹp."

"Cuồng tự luyến." Tần Hải Tuấn không chịu được khi Lưu Trưng nghiêm túc nói về những thứ này.

Bởi vì, rõ ràng anh ấy chính là mình.

"Bảo bối, anh tự luyến là chuyện tốt." Lưu Trưng nghiêng đầu cọ cọ vào má Tần Hải Tuấn.

"..." Tần Hải Tuấn giữ đầu anh lại, đẩy ra phía ngoài: "Đứng đắn một chút, hiện giờ là ban ngày ban mặt."

Lưu Trưng dùng ánh mắt u oán nhìn cậu, cảm giác như bị ngược đãi.

Tần Hải Tuấn dời đôi mắt đi nói: "Đi nhanh lên, trở về khách sạn rồi sẽ không lạnh nữa."

Bởi vì khách sạn có máy sưởi, sau khi trở về bọn họ cởϊ áσ lông, nhân tiện Lưu Trưng vuốt bụng kêu đói, bảo Tần Hải Tuấn đi đặt đồ ăn chờ giao lên.

Giống như mỗi khi có việc phải ra ngoài những chuyện lặt vặt, Lưu Trưng luôn theo thói quen sai Tần Hải Tuấn làm.

Nhưng Tần Hải Tuấn cũng nguyện ý làm như vậy, chưa bao giờ tính toán với Lưu Trưng ai làm nhiều ai làm ít.

Lưu Trưng đối xử với cậu có tốt hay không, trong lòng cậu hiểu là được.

"Anh đi tắm cái đã." Sau khi ăn xong bữa trưa không phải là bữa trưa, Lưu Trưng bước vào phòng tắm.

Chưa đến mấy phút, anh mang theo cả người đầy hơi nước bước ra, thân thiết một lúc với Tần Hải Tuấn: "Bảo bối, hiện giờ có hai lựa chọn cho bé chọn."

Anh hôn một cái lên má trái của Tần Hải Tuấn: "Đầu tiên là chiều nay tụi mình ngồi cáp treo lên núi xem tuyết." Hôn tiếp một cái lên gò má phải: "Thứ hai, chiều nay ở lại khách sạn nghỉ ngơi..." Đầu lưỡi liếʍ một vòng ở khóe miệng, mờ ám cười: "Làʍ t̠ìиɦ."

Tần Hải Tuấn ở trong l*иg ngực anh cảm thấy choáng váng, cũng hôn đáp lại, cậu cố gắng từ chối cám dỗ: "Em chọn cái đầu tiên."

"Thật sự?" Lưu Trưng chớp chớp mắt.

"Thật." Tần Hải Tuấn cắn cắn mũi anh, sau đó đẩy anh ra, cũng đi vào toilet tắm rửa.

Sau khi tắm nước ấm, lên giường nghỉ ngơi một chút chờ chiều nay có tiết mục.

"Tiểu Tuấn Tuấn, bé không yêu anh nữa sao?" Lưu Trưng nằm trên giường, tận sức quấy rầy Tần Hải Tuấn.

Tiếng kêu ai oán của anh khiến người ta tê hết cả da đầu, ngón tay lẵng lơ khắp nơi vuốt ve khắp nơi.

Tần Hải Tuấn trợn mắt cách xa anh —— không yêu Lưu Trưng, khả năng à.

Nhưng không muốn trả lời, nhìn dáng vẻ căng thẳng ai oán của Lưu Trưng, thậm chí Tần Hải Tuấn còn có cảm giác sảng khoái.

"Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa." Hôn một cái lên thái dương của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cũng quay lại nhắm mắt thư giãn.

Thời điểm anh sắp thϊếp đi, xúc cảm ấm áp từ phía sau nhào đến, là Tần Hải Tuấn áp vào lưng anh, đồng thời khoát cánh tay lên bên hông.

"Bảo bối Tuấn..." Cất tiếng nói mơ hồ, Lưu Trưng thật sự ngủ thϊếp đi.

"..." Tần Hải Tuấn nhấp miệng mỉm cười, đôi môi cậu in xuống một nụ hôn trên lưng Lưu Trưng.

Vừa ngây thơ lại kiêu ngạo, thường xuyên bị Lưu Trưng giễu cợt rằng hay ra vẻ.

...

Ngày hôm nay vừa lúc tuyết lả tả rơi nhẹ, hơn nữa sắc trời cũng không quá tối. Bọn họ đứng dưới chân núi ngắm bình minh, vẫn có thể trông thấy đỉnh núi mông lung.

"Bây giờ còn lạnh không?" Lưu Trưng dẫn theo Tần Hải Tuấn đứng xếp hàng mua vé, hôm nay là cuối tuần nên có khá nhiều khách, có thể nhìn thấy phía trước bọn họ vẫn còn mấy người.

"Không lạnh." Tần Hải Tuấn nhìn thấy mấy hàng ăn vặt gần đó, cậu nói: "Em đi mua chút thức uống nóng."

Trong lúc cậu rời đi, Lưu Trưng đã mua xong vé, chờ cậu trở về sẽ xếp hàng lên cáp treo.

May mà là buổi chiều, khi đến lượt bọn họ, nhìn thoáng qua các ghế đều có chỗ trống, chỉ được vài người.

Một cô bé ăn mặc thời trang, một cặp tình nhân, thêm nữa chính là hai người Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn.

Bởi vì đều là người trẻ tuổi, vậy nên bầu không khí có cảm giác khá tốt.

Lưu Trưng tán gẫu vài câu với bọn họ, quay đầu lại chuyên tâm nói chuyện cùng Tần Hải Tuấn: "Xem nè, trông tụi mình có giống cưỡi mây đạp gió không?" Anh chỉ vào biển mây càng lúc càng gần, mỉm cười nói: "Lên thiên đàng."

Tần Hải Tuấn xấu hổ, vội vàng che cái miệng quái lạ hiếm có của người này lại, muốn anh câm miệng.

"Sao vậy?" Hai tay Lưu Trưng bị giữ chặt, không biết tại sao lại đắc tội với Tần Hải Tuấn.

"Yên lặng." Tần Hải Tuấn buông tay ra, nhấc thức uống nóng lên uống.

"Cho anh uống một hớp với." Lưu Trưng nhích lại gần nói, đoạt lấy đồ uống của Tần Hải Tuấn.

"..." Tần Hải Tuấn hết cách nói với anh, sau đó lấy ra một ly khác, tự mình uống.

Nhìn như vậy, mọi người bên trong đều đã hiểu rõ, hóa ra ở đây có hai cặp tình nhân.

Cô bé ăn mặc thời trang nghĩ thầm, đúng là tiết tấu ngược cẩu độc thân.

Ba nam hai nữ, một cặp tình nhân một cặp tình trai, người xưa thật sự không lừa mình.

...

Nửa đường lên núi, có một cái danh lam thắng cảnh, tên là Cửa gì đó. Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn tự mình đi bộ lên, từ chỗ này đi đến phía trên sẽ có một cái thắng cảnh khác.

"Leo núi có bị run chân không?" Với thể chất của Tần Hải Tuấn, từ lúc bắt đầu Lưu Trưng đã lo cho cậu.

"Không đâu." Tần Hải Tuấn nói, một đường đi đều rất kiên trì, không để cho Lưu Trưng phải chờ cậu.

Hai người cũng không thật sự đến đây để chinh phục ngọn núi này, vì vậy bọn họ đi rất chậm rãi, đi một đoạn nghỉ ngơi một lúc. Gặp được đoàn du khách khác, cái tên Lưu Trưng lẵng lơ này còn tùy ý đến gần. Tiền đề là gặp phải gặp được người anh vừa mắt.

"..." Nhìn Lưu Trưng đi sang chỗ đó khoái trá tán gẫu với hai nữ sinh, Tần Hải Tuấn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, con hàng này thật sự chính là bản tiến hóa của mình à? Cuối cùng là làm sao cậu có thể tiến hóa thành như vậy?

"Đi, lên chút nữa là tới đỉnh núi rồi, dù thế nào cũng phải đi một chuyến." Lưu Trưng nói với vẻ tràn ngập tự hào, anh kéo tay Tần Hải Tuấn, dũng cảm xuất phát.

Tại đây mây mù lượn lờ quanh đỉnh núi, tuyết mịn bốc lên tán loạn bay khắp nơi, chụp vài chục tấm ảnh dưới trời tuyết, vô cùng thỏa mãn.

"Tuyết lớn rồi, anh đi mua dù." Lưu Trưng xoay người đi vào một cửa hàng nhỏ bên trong căn nhà cổ kính, anh mua một chiếc dù có hoa văn được vẽ thủ công.

Căng dù đặt trên đỉnh đầu, kéo Tần Hải Tuấn sát về cạnh mình, thay cậu phủi đi hoa tuyết trên lông mi.

"..." Nâng cao đôi mắt nhìn ra xa, núi tuyết phía xa mênh mông trắng xóa, đứng lặng ở giữa một biển mây, cả ngàn vạn năm cũng trôi qua.*hình như đây là thơ nhưng tui lên gg tìm không biết là thơ gì 😅.

Lưu Trưng ôn tồn nhẹ nhàng nói: "Em có biết tại sao người xưa lại thích Chỉ Sơn Vi Minh không?"

Tần Hải Tuấn lắc đầu, ánh mắt trong trẻo nghi hoặc nhìn Lưu Trưng.

Nghe anh nói: "Bởi vì sơn và thủy, minh và nguyệt, trời và đất, là những thứ vĩnh hằng không bao giờ thay đổi trên cuộc đời này. Không ai có thể chứng kiến vĩnh hằng, chỉ có chúng nó là có thể."

Ngắm nhìn chàng trai nhỏ bé ngây ngô trước mắt, trái tim Lưu Trưng vô cùng cảm động.

Anh rất biết ơn, vì đã có thêm một cơ hội như thế, làm bạn với bản thân của quá khứ chậm rãi chờ em ấy trưởng thành.

Những lo lắng và khốn cùng của trẻ tuổi, nổi ưu thương ngày càng lớn dần hoặc cũng có lẽ là những cảm xúc nhỏ nhặt, lúc ấy nhìn ra điều mệt mỏi khó khăn. Nhưng sau khi bản thân trưởng thành, quay đầu trải qua chuyện này thêm như lần nữa, Lưu Trưng chỉ cảm thấy quý trọng, cảm thấy thật đáng yêu.

Tần Hải Tuấn trẻ tuổi, khiến cả người Lưu Trưng trở nên mềm mại hơn, bao dung hơn.

Anh nhận ra được cuộc sống này, hóa ra lại có thứ đáng yêu như vậy tồn tại.

"Cho nên, ý của anh là gì?" Tần Hải Tuấn nhận ra được ý muốn biểu đạt của anh, tim dựng lên đập nhanh.

Cậu cho rằng, ngày mai Lưu Trưng mới nói.

"Không có gì, đột nhiên muốn phổ cập một chút kiến thức khoa học cho em mà thôi, tránh cho em bị thiếu kiến thức." Lưu Trưng cười hì hì nói, biểu cảm hèn hạ.

Đầu tiên là Tần Hải Tuấn sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát anh một cái.

Con khốn này!

"Muốn nghe anh thổ lộ thì bất cứ lúc nào cũng có thể mà, hà tất gì phải làm trang trọng như vậy." Lưu Trưng biết Tần Hải Tuấn sẽ xù lông, vì thế ôm lấy bả vai cậu, bản thân toả ra vẻ không được tự nhiên hiếm thấy: "Trang trọng quá anh cũng sẽ xấu hổ."

"..." Khuôn mặt Tần Hải Tuấn mang theo vẻ hoài nghi, sẽ xấu hổ thật à, Lưu Trưng hả?

"U chu choa, đừng nhìn anh như thế, anh sẽ đỏ mặt." Lưu Trưng nghiêng nghiêng khuôn mặt, thẹn thùng nói.

"Anh cút..." Tần Hải Tuấn thưởng cho anh hai chữ, cả đời này cũng không tin Lưu Trưng sẽ đỏ mặt.

"Bảo bối em thô bạo quá à."

"..."

Sau khi nhìn thấy đủ kiểu xấu hổ Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn không hi vọng anh sẽ thổ lộ gì đó vào buổi trượt tuyết ngày mai.

Vậy nên lúc đi đến sân trượt tuyết, trong lòng không có bất kỳ mong đợi nào.

Dưới cảm xúc như vậy, lần lượt nhìn thấy những người tuyết nhỏ dễ thương, xếp thành một lời tỏ tình khiến người ta tim đập mặt đỏ, Tần Hải Tuấn lập tức muốn lách người đi.

Bởi vì sân trượt tuyết có không ít người.

Bọn họ đi tới đi lui, đã sớm chú ý tới cậu trai trẻ lãng mạn kia. Thậm chí còn có một vài người trẻ tuổi dừng ở đó chờ đợi, muốn ghi lại khoảnh khắc lãng mạn này.

"Đi, tiếp tục trượt qua." Lưu Trưng không biết sợ nói.

Tần Hải Tuấn bị anh làm cho hoảng hồn: "Trượt qua?" Như vậy chẳng phải là phá nát hết sao?

"Em muốn giữ giữ lại hả, cũng được, đi chụp hình một cái rồi tụi mình trượt qua." Lưu Trưng nói.

"..." Tần Hải Tuấn không dám đi, cậu cảm thấy rất ngượng: "Anh không chụp hả?"

Lưu Trưng nói chụp hình, nhưng tự mình đi chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao?

Tần Hải Tuấn do do dự dự, cuối cùng Lưu Trưng nhìn thấy ngứa mắt, trực tiếp kéo lấy tay cậu xuất phát.

Hoạ tiết được tạo ra từ những người tuyết nhỏ, uốn lượn xuống dưới.

Lưu Trưng dẫn theo Tần Hải Tuấn, hai người chầm chậm trượt xuống, để lại hai bóng lưng phóng khoáng cho những người hiếu kỳ.

Bởi vì trên mặt tuyết quá uốn lượn, không thể nắm tay. Nên chỉ trượt một đoạn, Lưu Trưng liền thả ra Tần Hải Tuấn ra, để cậu tự mình trượt.

Địa hình từ nhẹ nhàng dần dần chuyển thành sườn dốc, đây chính là lúc thử thách kỹ thuật và nhân phẩm.

Dù sao trượt tuyết cũng là bộ môn vận động có độ nguy hiểm cao, hơi bất cẩn một chút là có thể té ngã và vân vân.

"Lưu Trưng ——" Tần Hải Tuấn kẹt trong thế khó xử lý, đôi chân run rẩy.

"Ha ha ha ha ha!" Lưu Trưng ở phía xa chơi đùa một lúc, mới trượt đến giải cứu công chúa nhỏ Tuấn Tuấn của anh.

Vị trí đó quả thực có hơi khó, Lưu Trưng giang hai tay nói với cậu: "Xuống dưới đi, đừng sợ, nếu ngã có anh làm đệm cho em."

Tần Hải Tuấn sống chết lắc đầu không muốn: "Không xuống, anh mau tới đây."

"Anh qua đó cũng không giúp được em đâu." Lưu Trưng bất đắc dĩ, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác của những người dẫn bạn gái đi vận động kia: "Xuống đi, anh đỡ được em mà, sẽ không làm em bị thương đâu."

Anh cho rằng Tần Hải Tuấn đang sợ ngã đau.

"Em không sợ bị thương, sợ anh đau." Tần Hải Tuấn bằng lòng trượt xuống, nhưng cậu muốn Lưu Trưng đi ra.

"Được rồi." Lưu Trưng không tranh cãi với cậu, ngoan ngoãn đứng sang một bên cổ vũ.

"..." Tần Hải Tuấn hít sâu một hơi, nghiêng người về phía trước...

Cậu đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ té ngã, nhưng thời điểm sắp rơi xuống đất thì một bóng dáng bay đến, đỡ lấy cậu.

Tuy quá trình trông rất lãng mạn, nhưng kết quả vô cùng bi thương, cả hai người đều té ngã.

"Ha ha ha..." Lưu Trưng cồng kềnh ôm công chúa nhỏ, nằm trên nền tuyết cười đùa.

"Phụt..." Tần Hải Tuấn phun ra một miệng đầy tuyết, khuôn mặt đờ đẫn, cảm giác như sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu thấy được mấy bé loli và shota đứng cười bọn họ, đây là tổ hợp chuyên đến vây xem mấy con gấu lớn dốt nát à...

Nói thật là, tuy xấu hổ tràn ngập, nhưng lại rất vui.

"Tiểu Tuấn." Lưu Trưng cởi găng tay, dùng ngón tay hơi lạnh cởi bớt khăn choàng quấn trên mặt cậu, sau đó nâng khuôn mặt lên, nghiêng người nồng nhiệt hôn.

Tần Hải Tuấn ôm lấy cổ Lưu Trưng, vừa ngượng ngùng lại nhiệt tình đáp trả.

Cậu cực kỳ không tự nhiên khi bị người khác nhìn thấy, nhưng luyến tiếc sự lãng mạn Lưu Trưng dành cho cậu.

...

# Cặp đôi nồng nhiệt hôn nhau trên nền tuyết trắng.

#[tình yêu][tình yêu][tình yêu] chúc phúc cho bọn họ ~~bên nhau trọn đời nha~~

- ---------- Hoàn toàn văn -----------

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, có khoảng mười mấy bạn theo dõi mình đến bây giờ mặc dù không nhiều nhưng giúp mình có động lực lém😆

Xong bộ này không biết chừng nào mình mới edit lại nữa, mấy bạn thấy bộ nào nội dung OK mà chưa edit có thể cmt xuống dưới để mình đọc thử nếu thấy hay mình sẽ edit><.