Chương 4: Rủ đi ăn khua

Tác giả: Mạc Như Quy

Edit: truyenhdt.com Phượng Vô Song

___________________

Về tắm rửa xong, cũng khoảng 1 giờ sáng. Lưu Trưng định đi xuống lầu ăn khuya, tiện thể gọi điện thoại ở tiệm ăn luôn.

Anh gọi cho Tần Hải Tuấn.

Mấy năm nay, Tần Hải Tuấn không có thói quen tắt máy khi ngủ, huống chi bây giờ vẫn còn thức. Cậu vừa nhìn thấy một mặt khác của Tưởng Hinh, tâm trạng không tốt lắm.

Nói chính xác, tâm trạng của Tần Hải Tuấn không tốt đã hơn một năm rồi.

Mối tình đầu của người khác cho dù chua xót nhưng cũng có chút ngọt ngào, chỉ có mối tình đầu của Tần Hải Tuấn là giống như trái bưởi hư vì để lâu ngày, cảm giác làm người ta rất khó chịu.

Có thể vì đã khuya nên khi gọi điện cho Tần Hải Tuấn, phải gọi tổng cộng liên tiếp mấy lần.

Đột nhiên xuất hiện một số cứ gọi tới hơi kì lạ, làm trong lòng Tần Hải Tuấn nhảy dựng lên, trong đầu lập tức hiện ra một người.

Do dự rồi bắt máy vừa nghe thấy âm thanh, quả nhiên là anh ta...

"Tần Hải Tuấn, cậu kéo tôi vào danh sách đen?" Lòng Lưu Trưng tràn đầy nghi hoặc mà tìm cậu muốn hỏi ra lẻ: "Tôi cũng không có làm gì cậu, cần làm đến mức này sao?"

Lưu Trưng cảm thấy mình rất trẻ trâu, hóa ra trước kia mình không có lí lẻ như vậy.

Tần Hải Tuấn nghĩ đến việc mình đã làm, nói cho có lệ: "Lỡ tay."

"Ha hả." Lưu Trưng trợn trắng mắt, rất muốn chửi một câu tay cậu lỡ ghê, nhưng nghĩ đến Tần Hải Tuấn chính là mình, thôi bỏ qua.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tần Hải Tuấn nói.

"Muốn gặp cậu." Lưu Trưng nói: "Lái xe tới đây đi, mời tôi đi ăn khuya, tôi đói rồi."

Bên kia điện thoại, Tần Hải Tuấn không nói tiếng nào.

Lưu Trưng nói tiếp: "Hôm nay đóng học phí phải nộp hơn 7000 tệ, bây giờ người tôi không có tiền, tối nay chỉ ăn tạm gói mì rồi đi làm."

Chơi xấu trước mặt Tần Hải Tuấn chưa chắc là có tác dụng, nhưng là khóc than chắc chắn là được.

"Anh đang ở đâu?" Tần Hải Tuấn chậm rãi ngồi dậy, lấy áo khoác mặc vào.

"Dưới lầu của nhà tôi." Lưu Trưng mỉm cười, xém chút nữa làm chủ quán hoa mắt.

Lúc tính tiền, chủ quán hỏi cậu: "Nhóc đẹp trai, đang hẹn bạn gái à?" Cười tươi như vậy mà.

Lưu Trưng lắc đầu, đứng ở trước cửa chờ: "Cháu không có bạn gái."

Đã từng yêu một người như Tưởng Hinh, sau đó ghê tởm đến chết. Từ sau khi Lưu Trưng ra tù đến nay, thì không muốn bên nhau với ai nữa cả.

Từ lúc trở thành Lưu Trưng, có thể quen biết với Tần Hải Tuấn thời niên thiếu, Lưu Trưng cảm thấy hơi đau lòng cho chính mình, muốn giúp mình nửa đời sau thuận lợi qua ngày.

Đừng vì một người phụ nữ không biết như thế nào, mà huỷ hoại chính mình.

"Tần Hải Tuấn!" Lưu Trưng nhìn thấy xe dừng ở dưới lầu, vội vươn tay vẫy vẫy, muốn cậu lại đây.

Hôm nay Lưu Trưng ăn mặc quần áo xám xịt, không quá rõ ràng, vừa nãy Tần Hải Tuấn không thấy được anh.

Đem xe chạy đến cạnh Lưu Trưng, dừng lại chờ anh lên xe.

Sau khi Lưu Trưng lên xe, cúi đầu cài đai an toàn, không để ý có người đang quan sát mình.

Ngẩng đầu thấy Tần Hải Tuấn nhìn chăm chú, Lưu Trưng sờ gương mặt nói: "Không trang điểm, trông khó coi lắm sao?" Đêm nay không hoá trang, không phải do Lưu Trưng sơ sẩy, là anh cố ý.

Lần đầu tiên gặp mặt với Tần Hải Tuấn, muốn kế hoạch hiệu quả phải đẹp hớp hồn, tất nhiên phải trang điểm.

Sau khi kế hoạch thành công rồi, ai đâu suốt ngày đi trang điểm. Hơn nữa Lưu Trưng không mong muốn mình trở thành thế thân của Tưởng Hinh, làm vậy không hiệu quả.

"Anh là gay?" Ánh mắt Tần Hải Tuấn có chút sắc bén.

"Không phải." Lưu Trưng bên trên má trái có lúm đồng tiền, cười tươi lập tức hiện lên: "Anh không có cảm xúc với gay, nhưng anh thích em."

"Vì sao?"

"Không có lý do, có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Tần Hải Tuấn trầm mặc một lát, dẫm xuống chân ga chuẩn bị lái xe: "Đi ăn ở đâu?"

Lưu Trưng nói: "Không biết nữa, em thích đi đâu thì đi."

Mới vừa nói xong, xe lập tức phóng như bay, đó là phong cách lái xe của Tần Hải Tuấn mấy năm nay, không biết chửi thế nào.

Tần Hải Tuấn dẫn Lưu Trưng đi, là một nơi chi phí rất đắt, một nhà hàng đồ ăn Nhật nổi danh tại Nam Thành. Ăn một bữa khuya hết mấy ngàn tệ, mắt Tần Hải Tuấn không nháy một chút nào.

Cậu không phải người keo kiệt bủn xỉn, đưa Lưu Trưng có nhiêu đó tiền mặt, bởi vì lúc đó mình không có nhiều tiền mặt.

Lưu Trưng rất hiểu bản thân, cả buổi tối cảm xúc xuống thấp như vậy, tám chín mươi phần trăm là ở đó chạm vào vách tường chỗ Tưởng Hinh.

Anh lấy ra hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Tần Hải Tuấn.

"Không muốn hút." Tần Hải Tuấn cự tuyệt nói, cầm ly nước chanh uống hớm một ngụm.

"À." Nếu 'mình' không muốn hút, Lưu Trưng cầm hai điếu thuốc triệt tiêu, ấn lên gạt tàn thuốc: "Vậy em muốn làm cái gì?"

Phòng rất yên tĩnh, Tần Hải Tuấn trầm mặc không có gì để nói.

Lưu Trưng ngồi kế bên cậu, cánh tay hai người chạm vào nhau, dính rất sát: "Thôi vậy đến nhà anh đi?" Anh đề nghị.

Hai tay đang chơi bật lửa trên mặt bàn, Tần Hải Tuấn vẫn không nói lời nào. Lưu Trưng cúi người nhích qua, từ từ đẩy cậu ngã lên trên đệm... Sau đó bảo phục vụ trong phòng đi ra ngoài.

Nghe thấy âm thanh cửa đóng lại, hai người mặt đối với mặt, đôi mắt đối đôi mắt.

Nhưng rất nhanh, mí mắt Tần Hải Tuấn liền rũ xuống, trước sau như một, kiểu thái độ không chủ động cũng không từ chối.

"Anh muốn hôn em..." Môi Lưu Trưng gần như đυ.ng vào khóe miệng Tần Hải Tuấn, anh nhìn đến lông mi phất phất của Tần Hải Tuấn, vì thế cong môi.

Thật ra không khó khăn như vậy, có lẽ Tần Hải Tuấn chỉ không biết ứng phó như thế nào. Cậu chỉ có kiến thức hữu hạn của thiếu niên 18 tuổi, mà còn là học sinh kém.

"Không từ chối, anh hôn đây." Lưu Trưng nói, môi áp xuống, vững chắc hôn lên Tần Hải Tuấn.

Bắt đầu là môi với môi cùng cọ xát, rồi tự nhiên mở môi đối phương ra, vươn đầu lưỡi, đi vào trong miệng đối phương thăm dò.

Ôn nhu thong thả, dường như muốn tìm kiếm thứ gì, nghiêm túc thăm dò.

Đây là lần đầu tiên Tần Hải Tuấn đáp lại nụ hôn của Lưu Trưng, đầu lưỡi cậu lấp lánh mυ"ŧ, có chút ý do dự, nếu dùng một chữ để hình dung thì chính là chữ 'túng'.

*Túng trong lúng túng

Lưu Trưng buồn cười dùng sức giữ cậu lại, không cho cậu lui về.

Hai người dây dưa khoảng ba bốn phút, thì Tần Hải Tuấn chậm rãi bỏ cuộc, nhắm mắt lại hưởng thụ Lưu Trưng hôn môi.

Lưu Trưng không chỉ hôn, còn sờ cậu.

Sờ đến mức hơi thở của Tần Hải Tuấn dồn dập, mặt mày đỏ ửng, hai chân không tự chủ được kẹp chặt lại.

"Cảm giác không tệ đúng không?" Giọng Lưu Trưng trầm thấp hỏi, bốn cánh môi vẫn còn dính lại làm một, vừa ướŧ áŧ mà còn nóng hầm hập.

Hai mắt Tần Hải Tuấn hơi mở ra, lộ ra đôi mắt mờ mịt hơi nước, chớp nhẹ. Sau đó có chút quẫn nhiên nhấp miệng, mắt nhìn xuống dưới.

"Đi thôi, chở anh về nhà." Cuối cùng Lưu Trưng hôn một cái, anh từ trên người Tần Hải Tuấn đi lên, cảm thấy yết hầu chút khó chịu, cầm ly nước lên uống vài ngụm.

Trên đệm, Tần Hải Tuấn từ từ đứng dậy, cũng uống chút nước, để ép cổ hơi thở khô nóng trên người xuống.

Sau đó, cậu nâng cổ tay xem thời gian, biểu cảm hiện lên một tia do dự.

"Đi với anh." Lưu Trưng kéo cằm cậu qua, hung hăng hôn một cái, không chút do dự.

Tần Hải Tuấn đẩy tay Lưu Trưng xuống, ánh mắt chật vật trốn đi. Cậu đứng lên ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng cười của Lưu Trưng, đúng là thiếu đánh.

Hai người trở lại Xuất Tô Ốc của Lưu Trưng, ở trên giường nhiệt tình hôn môi, hôn thật lâu thật lâu...

Giống như Lưu Trưng nói, bản thân anh không phải gay, thân mật chỉ có hôn môi với dùng tay, những thứ khác căn bản không nghĩ tới.

Ý tưởng của Lưu Trưng thật chính xác, chỉ muốn dời đối tượng 'mình' mê luyến từ Tưởng Hinh thành mình, sẽ không tạo thành bi kịch về sau.

Vẫn nhớ rất rõ cuộc sống đen tối trong tù, bây giờ Lưu Trưng cứ nghĩ tới là rùng mình.

"Lạnh à?" Ngón tay Tần Hải Tuấn đặt trên chiếc lưng bóng loáng của Lưu Trưng, sờ thấy nổi da gà.

"Ừm, có chút." Lưu Trưng lặng lẽ kéo chăn lên, bọc lấy hai người: "Trễ rồi, ngủ đi."

Hơn 3 giờ sáng bọn họ mới ngủ. Sáng hôm sau Lưu Trưng không có tiết, nhưng Tần Hải Tuấn thì có, hơn nữa tiết học bắt đầu rất sớm, ngày nào cũng vậy, bắt buộc 7 giờ là phải rời giường.

"Tần Hải Tuấn, không đi học à?" Lưu Trưng nằm ở mép giường, bên trong là Tần Hải Tuấn một mình chiếm hết 2 phần ba giường.

Cái phòng trọ này vốn dĩ đã nhỏ, cái giường miễn cưỡng có thể coi là giường đôi.

Hai người đàn ông hơn 1 mét 8 ngủ chung, hình như hơi hẹp.

Chỉ có thể tay chân dán để yên một chỗ, nhích một chút là có thể đυ.ng vào người kia.

Lần đầu tiên Tần Hải Tuấn ngủ loại giường nhỏ hẹp như này, hơn nữa kế bên còn có người chiếm hết một bên.

"Có thức dậy không?" Lưu Trưng hỏi lại.

"Dậy không nổi." Tần Hải Tuấn nói, chui vào trong ổ chăn, một bộ dạng đừng làm phiền tới tôi.

Ngủ đến hơn 9 giờ mười mấy phút, Lưu Trưng bò dậy rửa mặt. Anh ăn sáng xong cũng phải đến 10 giờ thì phải lên lớp, lúc gần đi thấy vẫn còn Tần Hải Tuấn ngủ.

Lưu Trưng ngồi trên mép giường, cầm lấy quần của Tần Hải Tuấn, móc lấy ví tiền của cậu.

Bên trong có hai ba ngàn tệ tiền mặt, Lưu Trưng lấy hết toàn bộ, giữ lại 200 tệ để Tần Hải Tuấn mua bữa sáng ăn.

Rồi nhét chìa khóa dự phòng vào: "Anh đi học đây, chìa khóa ở ví tiền của em, khi ra ngoài nhớ phải khóa cửa."

Rời khỏi nhà, Lưu Trưng đi ăn cơm sáng, để Tần Hải Tuấn ngủ một mình ở Xuất Tô Ốc.

Tần Hải Tuấn ngủ rất say sưa, lúc tỉnh dậy đã hơn mười một giờ trưa. Đầu tóc cậu rối bời, bò xuống giường của Lưu Trưng đi WC.

Ở trong toilet nhìn thấy vật dụng hàng ngày đều là đồ mới, Tần Hải Tuấn mở ra sử dụng.

Trở vào trong phòng mặc lại quần dài, phát hiện ví tiền xẹp lép, lấy ra chỉ thấy còn có hai trăm tệ.

Cộng thêm một chiếc chìa khóa.

Tần Hải Tuấn nhíu mày, ngồi trên giường một hồi lâu, mới rời khỏi Lưu Trưng.

Không bao lâu di động liền thu được Lưu Trưng tin tức: "Đã thức chưa? Có còn ở đó không? Anh về tìm em ăn cơm."

Tần Hải Tuấn ngồi trên xe, động tác chuẩn bị lái xe vì thế mà dừng lại, cầm điện thoại hơn nửa ngày không biết trả lời như thế nào.

Cậu suy nghĩ thật lâu, quyết định gác điện thoại xuống, lái xe về nhà.

Còn trường học đã vào tiết được nửa ngày rồi, Tần Hải Tuấn không định chạy qua.

Về đến nhà, nhìn thấy xe Tần Thiên ở gara, Tần Hải Tuấn kinh ngạc nhướng mày, sau đó lập tức xuống xe, chạy vô phòng khách nhìn thử.

Trong phòng khách không có ai, ngược lại trên lầu phát ra khắc khẩu rất kịch liệt.

Tần Hải Tuấn chạy lên được ba bước hai bước, bên tai nghe thấy tiếng khóc của Tưởng Hinh: "Tần Thiên! có phải anh có người khác bên ngoài hay không? Anh đừng lừa em, nếu như có thì anh cứ nói thẳng!"

Đi đến chỗ rẽ, bước chân Tần Hải Tuấn dừng lại, cậu nghe thấy Tần Thiên nói: "Anh đã nói với em rồi, những người đó đều là gặp dịp thì chơi, nếu em không thể chịu được, rời đi hay ở lại đều tùy em lựa chọn."

Tưởng Hinh suýt chút nữa muốn điên lên mất, mười năm bầu bạn đổi lấy những lời này của Tần Thiên, cô cảm giác chính mình thật đê tiện.

Nhưng đã yêu Tần Thiên đến hết thuốc chữa, cho dù thế nào cũng không thể rời khỏi anh ấy.

Nhận ra sự thật này, Tưởng Hinh nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Anh biết rõ em yêu ngươi, làm sao rời xa anh được?" Rơi lệ trước mặt Tần Thiên cũng vô dụng, vậy nói ra sẽ có chút hữu dụng: "Tần Thiên, em không ngại anh ở ngoài gặp dịp thì chơi, nhưng anh có thể cho em một thứ nào đó để em yên lòng được hay không, ít nhất hãy cho em một danh phận!"

Tần Hải Tuấn tránh trong bóng tối ngừng thở, cảm thấy tay chân có phần lạnh lẽo, nếu Tần Thiên nguyện ý lãnh giấy kết hôn với Tưởng Hinh, thì thật sự...

"Vấn đề này anh cũng nói rồi, chờ em sinh con thì lập tức lãnh chứng, còn không có anh không kết hôn." Tần Thiên không kiên nhẫn nói.

"Anh..." Tưởng Hinh muốn mắng lòng dạ Tần Thiên quá tàn nhẫn, nhưng không phải mình cũng đã sớm biết, lòng dạ người đàn ông này từ trước tới nay vốn dĩ rất tàn nhẫn!

"Được, tạm thời không đề cập tới chuyện này, trước tiên em điều dưỡng thân thể của mình cho tốt." Tần Thiên vẫn rất thích Tưởng Hinh, người đàn bà này lúc không ồn không phá thật sự rất mê người, Ông đi đến ôm lấy Tưởng Hinh nói: "Anh gọi bác sĩ đến đây giúp em kiểm tra thân thể, hôm nay anh ở nhà với em."

"Anh luôn đối với em như vậy!" Tưởng Hinh bị ôm vào l*иg ngực, tâm trạng phức tạp khôn kể, nếu có thể nói, cô rất muốn rời khỏi người đàn ông này.

Tiếc là bởi vì yêu, không thể rời khỏi anh ấy.

"Ngoan, nếu anh không thích em, hà tất gì phải ở với em hơn mười năm?"

"Tần Thiên, anh dỗ em đi..." Tưởng Hinh cắn răng chịu đựng, cô luôn cho rằng một ngày nào đó mình có thể có được Tần Thiên.

Tần Hải Tuấn lặng lẽ đi xuống, lúc đi bước chân có phần cứng đờ, cậu chậm rãi từng bước một xuống lầu thang.

Nửa tỉnh nửa mê lại đi đến xe mình, muốn rời khỏi nơi này. Cái nhà to như vậy, nhưng chưa bao giờ Tần Hải Tuấn cảm nhận được hơi ấm gia đình. Ở tại nhà, có vẻ cũng không cần thiết. Nếu không phải có Tưởng Hinh trong cái nhà này, thậm chí Tần Hải Tuấn còn nghĩ tới việc rời khỏi thành phố này.

Cậu đặt tay lên vô lăng, đột nhiên nhớ tới những lời người đó nói lúc hôn... Hẳn là thật đi?

Dừng trên bãi xe một lúc lâu, Tần Hải Tuấn lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Lưu Trưng: "Hiện giờ anh đang ở đâu?"