Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: truyenhdt.com Phượng Vô Song
_____________________
"Vẫn chưa ngủ hả?" Người bên cạnh nằm trong mền thường xuyên xoay người, làm Lưu Trưng cũng không nỡ ngủ.
"Ừm, ngủ không được." Tần Hải Tuấn hướng ra phía ngoài giường, sau lưng là thân nhiệt của Lưu Trưng.
Lưu Trưng nghe vậy, kéo nhóc con nằm gần mép giường ấn vào l*иg ngực mình, sờ khắp người: "Ngủ đi."
...
Hôm qua mưa cả ngày, hôm nay tự nhiên lại trời quang mây tạnh.
Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn ở trong phòng thảo luận về hành trình, người này bảo chơi thêm mấy ngày nữa còn người kia nói thời gian sát quá rồi phải về thành phố.
"Thời gian trôi qua nhanh thật." Nghĩ đến mùa hè cứ thế mà kết thúc, sau đó mở ra cánh cửa lớp 12 giống như địa ngục, Tần Hải Tuấn lập tức hoảng sợ.
"A..." Lưu Trưng cũng đoán được tâm trạng của cậu, cười nói: "Về sau em sẽ cảm thấy, ba hay bốn năm cũng như vậy, chớp mắt một cái liền không còn."
"Gớm!" Nghĩ lại Lưu Trưng cùng lắm chỉ sống nhiều hơn mình hai năm, Tần Hải Tuấn hoàn toàn không nghĩ anh hơn gì mình.
"Đi thôi, thu dọn đồ đạc." Lưu Trưng vỗ vỗ mông Tần Hải Tuấn, bản thân cũng bận rộn dọn dẹp.
Những thứ cần bọn họ sửa soạn còn rất nhiều. Phần lớn là được mua trên đường, nhưng món cảm thấy thú vị.
"Tiểu Tuấn, nhìn cái này nè." Trong tay Lưu Trưng cầm một khối gỗ trông giống bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, miệng cười lộ vẻ xấu xa.
"Cái thứ này, không phải kêu anh bỏ đi rồi à!" Tần Hải Tuấn làm ầm lên, bởi vì cái thứ này trên đường đi bọn họ đã ở cãi nhau rất nhiều lần.
Người này thì thấy chỉ có người đáng khinh, có tật xấu mới mua. Còn người kia cảm thấy rất thú vị, cảm giác rất nghệ thuật, đáng giá để mua.
"Không biết thưởng thức, không có tiếng nói chung với em." Lưu Trưng lắc đầu một cái, bỏ vào vali hành lý của mình.
"Khϊếp! Em không muốn cho nó lên xe, anh tự xử lí đi." Tần Hải Tuấn xách vali của mình lên, hầm hừ ra khỏi cửa.
Ngồi dưới đất, chống cằm nhìn chàng trai kia hấp tấp bỏ đi, đáy mắt Lưu Trưng tràn ngập tươi cười.
Tần Hải Tuấn bớt khó chịu, trở về tìm Lưu Trưng, cậu đứng trước cửa phòng nghiêm mặt: "Lưu Trưng, bỏ nó mau."
Xe lên đường, dự định phải đi rất lâu mới có thể về đến nhà.
Còn khối gỗ đơn bóng kia, bị người ta ghét bỏ để lại trong khách sạn, trên đầu giường tối qua bọn họ ngủ lại.
"Tình yêu ơi, hài lòng chưa?" Lưu Trưng quay đầu nhìn chàng trai đang lái xe, cho cậu một vẻ mặt bất đắc dĩ.
"..." Tần Hải Tuấn giật giật khóe miệng, cậu luôn có cảm giác Lưu Trưng đang cố ý đùa giỡn mình, chứ vốn dĩ không phải bởi vì cái thứ kia đi hay ở.
Trở về không bao lâu, hai người đều phải đối mặt với khai giảng.
Tần Hải Tuấn thật sự không thích đọc sách, hoặc bởi vì đi chơi hai tháng, trong đầu đều là đi chơi. Càng tới gần khai giảng, cậu càng có vẻ lo lắng, tâm trạng được không tốt.
"Em đang sợ chuyện gì?" Lưu Trưng ngậm đôi môi cậu, cho cậu một nụ hôn sâu mang vẻ dỗ dành: "Đừng sợ, học không tốt cũng không sao. Tiểu Tuấn, em cần phải thả lỏng một chút."
"..." Tần Hải Tuấn mơ màng, nhắm mắt lại thả lỏng bản thân.
Đáng tiếc vui sướиɠ trầm luân quá mức ngắn ngủi, con người cần phải tỉnh táo mà sống. Chờ Lưu Trưng hôn cậu xong là tiếp theo bảo cậu đi làm bài tập.
Cấp ba khai giảng còn cách 3, 4 ngày nữa, cả ngày hai người chui rút trong phòng thuê. Đôi lúc đường mật ngọt ngào yêu không chịu được, có lúc cãi nhau tức không chịu được.
Nhưng đều không ngoại lệ ở chỗ người xin lỗi luôn là Lưu Trưng.
Tần Hải Tuấn không vui sướиɠ lắm, tâm trạng cậu đang rất hốt hoảng, như một cái động không đáy, không tìm được cảm giác thỏa mãn.
"Tiểu Tuấn, em sắp khai giảng rồi, có nhu cầu gì cần hỗ trợ không?"
"Không có."
Hai ngày nay, Tưởng Hinh nhiều lần nhắn tin cho Tần Hải Tuấn. Nội dung tán gẫu không giống như trước kia, Tần Hải Tuấn cảm giác được, trên người Tưởng Hinh đã xảy ra biến cố nào đó, hình như cô không quá ổn.
Buổi tối nằm chung một cái mền với Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn xoay người, ở trong mền ôm điện thoại nói chuyện cùng Tưởng Hinh.
"Tiểu Tuấn, có phải là con... thích dì?"
"Không có."
"Vậy sao, chắc là dì nghĩ nhiều rồi."
"Hai người cãi nhau?"
"Ầm ĩ, anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài."
"Vậy dì định thế nào?"
"Dì muốn rời khỏi anh ấy."
Đôi mắt chàng trai nhìn chằm chằm vào màn hình, hô hấp nặng nề, làm Lưu Trưng tưởng rằng cậu ở trong mền xem phim người lớn, vì vậy lắc đầu cười cười.
Định nhắc nhở một chút, sắp khai giảng rồi nên kiềm chế lại. Thế nhưng nghĩ tới Tần Hải Tuấn có mâu thuẫn đối với học tập, Lưu Trưng không nói gì, thôi để em ấy chơi thêm hai ba ngày cũng được.
"Suy nghĩ kĩ rồi?"
"Ừm." Một chữ truyền đến như chém đinh chặt sắt, nói tiếp: "Tiểu Tuấn, chúng ta cùng đi có được không? Rời khỏi thành phố này, đi đến nơi khác."
Tần Hải Tuấn sững sờ nhìn điện thoại, sau đó dùng tay che lại, ánh mắt vô định nằm trên giường, trong lòng rối bời.
Hoặc nói rằng vẫn cứ luôn rối bời.
Trước kia, cậu như một con thú bị nhốt, tự mình chui vào một vòng tròn, không tìm được điểm mấu chốt để phá mở.
Cùng nhau rời đi với Tưởng Hinh, chính là ước mơ tha thiết của Tần Hải Tuấn.
Bọn họ cùng rời khỏi thành phố này, ở một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu, mọi thứ sau này đều tốt đẹp.
Vậy sao?
"Tiểu Tuấn, chưa ngủ được à?" Ngón tay ấm áp của Lưu Trưng trượt vào trong áo ngủ.
Giống như có ma lực nào đó khiến Tần Hải Tuấn kɧoáı ©ảʍ run rẩy, rất thoải mái, cũng rất mê muội.
"Lập tức ngủ liền..." Tần Hải Tuấn nói, sờ sờ l*иg ngực của mình, không biết bắt đầu từ khi nào chỗ này trở thành hư không.
"Ngủ ngon." Lưu Trưng hôn một cái lên tai của cậu, bản thân cũng nhắm mắt lại vì buồn ngủ.
Chàng trai không dám cử động, chờ hơi thở của người bên gối bình ổn, mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
"Tiểu Tuấn, con suy nghĩ một chút, dì chờ con."
"Vừa nãy dì gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói dì cứ tùy ý đi bất cứ đâu, Tiểu Tuấn, dì thật sự rất muốn rất muốn rời khỏi anh ấy, đi cùng với dì nhé, dì biết con cũng không thích nhà này, nó thật sự là một cái mộ, cứ ở nữa dì sẽ điên mất thôi."
Tin nhắn của Tưởng Hinh tiếp đó là một cuộc gọi đến hiện trên điện thoại của Tần Hải Tuấn.
Cuối cùng cô không nhịn được nên gọi điện cho Tần Hải Tuấn, cô ở bên kia điện thoại, đã sớm khóc, khóc đến mức giọng khàn khàn.
Tần Hải Tuấn trốn ngoài ban công, nghe Tưởng Hinh kể lể và xin giúp đỡ, nghe xong trong lòng hoảng loạn.
Cậu rất thương tiếc Tưởng Hinh, không chịu nổi dáng vẻ khóc cùng đau khổ của Tưởng Hinh.
Trời cũng sắp sáng, chàng trai liếc mắt nhìn Lưu Trưng trong phòng, đầu quả tim giống như bị kim đâm đau, cậu cẩn thận nói: "Con mang dì đi, chúng ta cùng rời khỏi nơi này."
"Được, hai ngày sau... dì chờ con."
Quyết định xong xuôi, Tần Hải Tuấn chống lên ban công đứng thẫn thờ chờ gió thổi. Cơn gió mát mẻ, thổi qua làm tóc cậu rối loạn, đồng thời cảm xúc cũng rối như tơ vò.
Có lẽ đó là chuyến lữ hành cùng với người mình yêu say đắm, sẽ tiếp thêm dũng khí cho chàng trai, rằng bản thân đúng.
Thế nhưng những thứ phải gặp là giãy dụa và cân nhắc, đồng thời đang dằn vặt cậu.
Dấu ấn in xuống vào thời kỳ trưởng thành, nó sẽ trở thành một chiếc huân chương dũng cảm của đời này, hay là một vết sẹo đau đớn, vào lúc này không ai biết được, chỉ có thời gian mới biết rõ.
Trời đã sáng, Lưu Trưng đang cân nhắc nên làm điểm tâm sáng, hay là xuống lầu mua.
Anh nhớ tới Tần Hải Tuấn đã nói, thích ăn đồ ăn mình nấu, biểu cảm thêm chút khó chịu khi đó, đúng là phong cảnh.
Thời niên thiếu ngây thơ, thật sự làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.
"Tần Tiểu Tuấn, anh làm bữa ăn sáng cho cưng, có vui không?" Nấu thức ăn xong, Lưu Trưng kéo Tần Hải Tuấn đang ngủ nướng dậy: "Đừng ngủ nữa, bảo bối."
Bảo bối, bảo bối...
Tần Hải Tuấn thuận thế ôm lấy cổ Lưu Trưng để anh bế cậu lên, rời khỏi giường.
"Lưu Trưng xấu xí, anh có yêu em không?"
"Yêu."
"Là kiểu nào?"
"Là kiểu xem em như bảo bối."
Vỗ một cái xuống mông, cảm giác co dãn rất có thịt, ánh mắt Lưu Trưng mang vẻ thưởng thức, đồng thời cũng khinh bỉ bản thân có phải là tự luyến quá mức rồi hay không.
Tần Hải Tuấn xuống khỏi người Lưu Trưng, đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi ra ăn bữa sáng.
"Hôm nay định làm gì, có muốn học tập không?" Lưu Trưng nháy mắt vài cái về phía cậu, liều mạng mê hoặc cậu nhóc, rằng học tập thật ra một chuyện rất vui vẻ.
"Lưu Trưng, em có chuyện muốn nói với anh." Tần Hải Tuấn nghiêm mặt, là nghiêm túc hiếm thấy, không phải kiểu làm nũng thường ngày, là thật.
Lưu Trưng cười cợt câu: "Vì trốn tránh học hành em đúng là, muốn nói cái gì, em nói đi."
"Em muốn chuyển về nhà."
Lưu Trưng thu lại biểu cảm không đứng đắn, suy nghĩ một chút: " Đột nhiên sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?" Cảm nhận được, không phải vì trốn tránh học hành.
"Không có, chỉ là muốn về nhà ở." Tần Hải Tuấn nói, cậu vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Trưng, cảm thấy được tự tin, lần này lại có dũng khí như vậy.
Lưu Trưng không biết, dũng khí của chàng trai là từ đâu mà đến, anh chỉ biết Tần Hải Tuấn đang đấu tranh với chính mình.
Biểu hiện lo âu cùng tâm trạng phập phồng, có lẽ bởi vì cậu đang tìm nơi có thể cho mình an tâm sinh hoạt.
Ở trong kí ức xa xăm của Lưu Trưng, từng có một khoảng thời gian như vậy. Tuy rằng không nhớ rõ cụ thể, nhưng cảm giác vẫn giữ trong lòng. Chỉ nhớ rõ người khác nói 'được kêu là làm không ốm mà rên', mà bản thân mình như con thú bị nhốt, lảo đảo một đường đi theo.
Chỉ có người đi tới, mới có tư cách nói 'được kêu là làm không ốm mà rên'.
"Được, em đi đi." Lưu Trưng đốt một điếu thuốc, đặt lên miệng hút một hơi, thở ra khỏi trắng như anh đang than thở.
Người đàn ông này, dáng vẻ tay kẹp thuốc lá mà cũng phóng khoáng đẹp trai như vậy, Tần Hải Tuấn không nhìn thấy anh có tâm sự giữa chân mày.
Cho dù nói trước mắt Tần Hải Tuấn, cậu cũng không nhìn rõ được Lưu Trưng, không thể đi vào lòng Lưu Trưng.
Vậy nên lúc cậu trẻ tuổi mới không vững vàng như thế, cũng vì vậy mới có thể há miệng hỏi, anh có yêu em không, là kiểu yêu nào, chuyện của anh em không biết, nhưng tất cả của em đều nằm trong tay anh...
"Ừm, cám ơn anh chăm sóc lâu nay."
"Không cần khách sáo." Lưu Trưng dùng bàn tay kẹp thuốc kia, sờ lên đầu Tần Hải Tuấn, anh nói với cậu muốn xuống lầu đổ rác: "Tần Hải Tuấn, về nhà em ở đi, gì thì em qua đây."
Tần Hải Tuấn ngồi rất lâu, bắt đầu xuống tay dọn dẹp đồ của mình.
Cậu không mang theo thứ gì, chỉ lấy một ít vật dụng cá nhân nhất định phải đem đi, sau đó lập tức rời đi.
Lưu Trưng đứng dưới lầu hút thuốc, nhìn xe của Tần Hải Tuấn đi xa.
Trong sinh hoạt hàng ngày đột nhiên thiếu mất một người bạn, Lưu Trưng thật sự không quen. Mỗi khi đến giờ cơm, anh lập tức tìm kiếm bóng dáng của Tần Hải Tuấn, mới nhận ra trong phòng trống rỗng, chỉ còn một mình mình.
Chờ đến ngày khai giảng, Lưu Trưng gọi điện thoại cho cậu nhóc, định hỏi một chút bên em khai giảng thế nào? Tại sao em lại rời đi, ngay cả điện thoại nhắn tin đều không được?
Gọi điện cho Tần Hải Tuấn không được, tất nhiên bởi vì đã tắt máy.
Tần Hải Tuấn lúc này là người mới ở nơi mới, cố ý đổi sim điện thoại, hiển nhiên không gọi được.
Tất nhiên cũng không tham gia khai giảng.
Tưởng Hinh hỏi cậu, thật sự không định đi học sao? Người ở nơi khác cũng có thể học cấp ba, chỉ cần có tiền là được.
"Không, con không muốn đi học." Tần Hải Tuấn che trán, cảm giác có hơi choáng váng đầu. Mà bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, bọn họ vừa đến nơi, vẫn chưa tìm được chỗ đặt chân.
"Thuê khách sạn quá lãng phí, về sau chúng ta sẽ ở lâu dài, cần thuê một phòng ở, sau đó đến xem hết đoạn đường có phòng nào tốt để thuê không."
"Con sắp xếp đi."
Thế nhưng đêm nay, nhất định phải ở khách sạn. Tần Hải Tuấn dùng căn cước công dân của mình, thuê hai phòng.
Tưởng Hinh yên lặng đứng bên cạnh chàng trai, lần này cùng nhau rời đi, cô chỉ nói là cùng rời đi mà thôi, cũng không hứa hẹn gì với cậu chàng.
Hình như Tần Hải Tuấn cũng không có ý nào khác với cô.
Quan sát hai ngày nay, Tưởng Hinh cảm nhận được, cách đối phương đối xử với mình chỉ là một kiểu thương tiếc, hi vọng mình sống thật tốt.
Ở trong thang máy, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy áp bức, không thở nổi.
"Tiểu Tuấn, con sẽ hối hận sao?" thời điểm rời đi, Tưởng Hinh nhẹ nhàng hỏi cậu.
"..." Tần Hải Tuấn nắm chặt ba lô trên vai, lắc đầu một cái, có thể là không hối hận, cũng có thể là không hiểu được câu hỏi.
Một tuần sau, bọn họ tìm được phòng thuê trong thành phố này. Là một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, tiền thuê nhà cũng rất đắt.
Tưởng Hinh trả bằng tiền của mình, không để cho Tần Hải Tuấn tiêu tiền.
Một tuần trước, thái độ của Tưởng Hinh đối với Tần Hải Tuấn nhẹ nhàng thân thiết, dáng vẻ tâm trạng không tệ. Trong mắt Tần Hải Tuấn khi đó Tưởng Hinh như chú chim nhỏ vừa bay khỏi l*иg, cực kỳ vui mừng.
Một tuần sau, bọn họ dời vào nhà mới, cũng ở một được một thời gian.
Hai ngày nay trạng của Tưởng Hinh đột nhiên biến đổi không tốt, cô đối xử với Tần Hải Tuấn rất lạnh lùng, không hề vui sướиɠ.
"Tưởng Hinh, dì làm sao vậy?" Cuối cùng Tần Hải Tuấn cũng chú ý tới, bọn họ xem như đã rời khỏi nhà họ Tần, tự do ở bên ngoài bay lượn, lại không vui sướиɠ như trong tưởng tượng.
Cậu và Tưởng Hinh bây giờ, có câu hỏi tương tự nhau, trái tim của bọn họ không tự do.
"Tiểu Tuấn, dì không buông bỏ được anh ấy." Tưởng Hinh rơi nước mắt, khổ sở nói: "Đã lâu như vậy rồi, con nói thử xem tại sao anh ấy còn chưa tới tìm dì?"
"..."
Tần Hải Tuấn nhìn ra ngoài đường, trong lòng có chút hy vọng xa vời như thế vậy không, cũng một có ai đó tới tìm cậu.
Ngày thứ hai Tưởng Hinh rời khỏi căn nhà bọn họ thuê, ba căn phòng trang trí đẹp đẽ chỉ còn một mình Tần Hải Tuấn ở lại.
Bản thân cậu ở trong cái thành phố xa lạ này ngắm hoàng hôn, ngồi trong phòng che đôi mắt lại, lần đầu tiên khóc.
Có một cái tên không ngừng hiện lên trong lòng, đó là người mà Tần Hải Tuấn luôn nhớ mong.
_____________________
*Đừng trách ẻm nha nếu ẻm mà biết này kia thì ẻm của tương lai sẽ không đi chửi bản thân mình não tàn làm gì:>Lịch đăng truyện thì mỗi ngày mình sẽ ra một chương, lâu lâu mà không edit kịp thì mình sẽ nghỉ 1 ngày gì đó 😂❤️
Ủng hộ 1⭐ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người